TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 114

khắp làng và ngăn cách nhà này với nhà khác. Những lối đi nhỏ, sạch sẽ
chia cắt làng thành từng ô vuông vắn. Trên các lối đi lũ trẻ con toàn thân
lấm lem âm thầm vốc đất đổ lên đầu nhau. Tôi tìm được nhà tương đối dễ.
Khi đó trời đã xế chiều, mái bếp làm bằng rơm cũ tỏa khói như một cái
nấm trắng muốn bốc thẳng lên trời.

Cô bé thích đóng phim reo lên thật to khi nhìn thấy tôi và chạy ào ra

đón. Nhưng đến giữa sân cô dừng lại với vẻ thẹn thò. Tôi thấy cơ thể cô đã
phát triển, đôi vú tròn và rắn chắc dưới chiếc may ô cộc tay, và trên đôi má
mịn màng ửng lên màu hồng của tuổi dậy thì. Cô bé lí nhí mời theo cách rất
cổ:

- Rước anh vào nhà ạ. - Trong lúc tôi suýtphì cười thì cô quay vào gọi

như hét lên. - Bố ơicó khách!

Một người đàn ông chập chững đi ra từ khuôn cửa tối om, vóc dáng

cao lớn và hốc hác. Trong ráng chiều nhập nhoạng tôi nhận thấy ông ta chỉ
còn một chân, vẻ mặt âm u như người bị giam hãm lâu ngày trong lòng đất.
Ông đứng nhìn tôi hồi lâu rồi nói ồm ồm:

- Rước anh vào nhà! Rót rượu, rang lạc chobố, Na!

Một giờ sau tôi được biết rằng ông sinh năm Đinh Sửu, vốn là bộ đội

chuyển ngành coi phà ở bến sông Đuống, tại đó ông bị xe tải cán nát một
chân. Sau đó ông chuyển sang phần đời vĩnh viễn tàn tật. Từ hai hốc mắt
sâu âm u của ông toát ra tia sáng lành lạnh thiêu đốt khiến tôi phải e ngại.
Niềm vui sống của ông theo sát kết quả học tập của con gái: những kỳ học
sinh tiên tiến, những bằng khen, những điểm số… Và bây giờ ông hòa vào
niềm ao ước âm thầm của con: cô bé muốn trở thành diễn viên điện ảnh.

Na bảo:

- Em sẽ thi vào trường điện ảnh. Nghe nói có một trường như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.