TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 35

Mắt tôi hoa lên. Nhà cửa, trời đất bỗng dưng quay cuồng. Tôi bắt đầu

nói, nói lảm nhảm trong một cơn phẫn chí đến cùng cực. Có lẽ lúc đó tôi
say, cái say quái dị của một tâm trạng bùng nổ và mất hết phương hướng.

- Sống thế này thì sống làm gì? - Tôi hét và phá lên cười, nhưng cổ

họng tôi đau thắt vì một cơn nức nở dữ dội. Những âm thanh u u trào ra
miệng tôi.

Cha tôi sững lại nhìn tôi rồi bỏ đi. Tôi đi sau ông mười lăm phút. Như

cát bụi trở về với bản thể, tôi tự cắt đứt sợi dây trách nhiệm với gia đình để
ném mình ra đường. Tôi lang thang qua các hè phố, dưới trời mưa phùn dai
dẳng, hoặc có khi, trong những đêm thâu lạnh buốt gió mùa.

Thành phố mở ra cho tôi những sắc thái mới lạ của một thành phố

thanh bình. Tôi thường ngồi trong một khu vườn bỏ trống nhìn qua một
hàng rào sắt cũ kỹ. Những dòng người trôi đi êm ả trong ánh chiều tà. Ngã
tư phố phường sạch bóng đã trở nên quang đãng, phải rất tinh mắt mới
nhận ra hoàng hôn lờ mờ đỏ vương trên đường. Dần dần xuất hiện những
bà bán thuốc lá rong, đặt cái làn xuống vỉa hè và ngẩng mặt chờ khách.

Tôi nhìn lên cái ráng đỏ bập bùng cuối chân trời, suy ngẫm về sự nhỏ

bé vô lý của con người. Để nhìn rõ hơn, tôi đứng hẳn lên, tỳ vào những đầu
vuốt nhọn của hàng rào sắt, và cứ thế đứng rất lâu. Mặt trời lên rồi lại
xuống, xuống rồi lại lên. Chu trình của mặt trời đã quay như vậy hàng triệu
năm, và sẽ còn quay hàng triệu năm nữa. Trong cái ráng hoàng hôn xa lắc
đỏ rừng rực kia, tôi thấy những bóng người đi bằng hai chân, nhỏ xíu, đang
đi vào chiều sâu của trời, chỉ thoáng chốc là mất hút. Không còn một dấu
vết gì, không còn một ảnh hình nào gợn lại. Chỉ còn vĩnh viễn là ráng lửa
rừng rực vô cùng tận của hoàng hôn.

Những vì sao nhấp nháy nhìn nhau quabưu điện thành phố. Tôi trở về

nhà, trong lòng thanh thản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.