TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 36

Ăn no - ngủ kỹ - đi chơi nhiều. Bây giờ thời gian biểu của tôi như vậy.

Tôi tự thấy mình trở nên vô tư như một đứa trẻ mới toanh, và hơn thế nữa,
tôi thấy mọi việc đều trở nên tốt đẹp.

Cha tôi hết sức vui vẻ: ông không phải về hưu nữa. Đích thân đồng chí

Cục trưởng phát hiện ra cha tôi còn nhiều năng lực làm việc. Đồng chí đã
xếp cha tôi vào làm ở bộ phận khác, và nghe đâu cuối năm lại được tăng
lương.

Con chó Bim tự dưng hết đái bậy và lớn lên trông thấy. Sáng sáng

không khí trong nhà thật dễ chịu. Nền nhà thì cứ sạch bong, cha con tôi có
chạy nhảy thoải mái cũng chả vấp phải tí nước tiểu nào.

- Con Bim bây giờ khôn ra phết mẹ nhỉ! - Tôi gợi chuyện với mẹ tôi

bên rổ rau nhặt dở. - Nó đã chừa được tật đái bậy rồi đấy!

Mẹ tôi ngẩng lên mỉm cười:

- Ừ, nó lớn thì phải khôn ra chứ!

Buổi tối cha tôi bỗng rủ tôi sáng hôm sau đi bể bơi tắm. Đó quả là một

sự kiện đặc biệt làm xao xuyến tất cả mọi người trong gia đình tôi. Cha tôi
nói một cách ngượng nghịu:

- Nên luyện tập để giữ sức khỏe con ạ! Đấy, xem như con Bim ấy, nó

khỏe ra nên hết cả đái bậy. Gớm, bây giờ nhớ lại cái mùi ấy vẫn thấy rùng
mình.

Nghe cha nói thế, tôi mới giật mình nhớ lại bầu không khí ngột ngạt, u

tối, khăn khẳn mùi nước đái chó trong gia đình tôi ngày nào. Có xa xôi gì
đâu, mà sao tôi thấy đổi khác nhiều đến thế, cứ như sau một giấc chiêm
bao, mở mắt ra thấy cuộc sống bỗng trở nên thật đẹp. Ừ nhỉ, thế ra từ lâu
nay đã mất hẳn mùi khai khẳn mỗi buổi sáng sớm, cái mùi ghê tởm báo
hiệu trước một ngày nặng nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.