TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 43

dàng. Có một cái gì đấy bất chợt quấn quýt trong lòng bà khiến bà muốn
cười, muốn nói mà không sao nói nổi. Đến lúc bà ngẩng nhìn lên thì chị
hàng xôi thấy đôi mắt bà nhòa ướt. Chị mỉm cười, tự nhiên thấy cay cay
sống mũi nên vội vàng quay ra cửa.

Buổi chiều hôm ấy bà Nam ngồi đợi mãi nhưng không thấy thằng bé

quay trở lại. Qua buổi sáng hôm sau, rồi hết buổi trưa hôm sau vẫn không
thấy tăm hơi nó đâu cả. Bà cảm thấy lo lắng. Chắc chắn có chuyện gì
không may đã xảy đến với nó rồi?

Đến khi trời đã xế chiều, một người đàn ông mặc bộ đồ cảnh sát bước

vào nhà, hỏi bà:

- Thưa bà, có một thằng bé gửi bà ít tiền, có đúng thế không?

- Vâng! - Bà Nam lo lắng. - Có chuyện gì xảy ra với nó vậy?

Người cảnh sát lắc đầu:

- Chúng tôi thật khổ vì nó. Nó cứ khóc lóc, van vỉ nhờ chúng tôi

chuyển cho bà cái thư này. Nó cứ đập cửa ầm ầm, không thể nào yên thân
với nó được.

Bà Nam ngơ ngác nhìn người cảnh sát:

- Nó bị các anh bắt rồi ư? Tại sao lại bắt?

- Đúng thế. Chúng nó đánh nhau làm mất trật tự trị an. Thôi, xin chào

bà!

Người cảnh sát đưa bà Nam lá thư, rồi dứt khoát quay đi.

Còn lại một mình, bà Nam cứ ngồi lặng trong bóng tối chập chờn đã

tràn vào khung cửa. Hồi lâu sau bà chậm chạp mở lá thư ra. Đó là một tờ
giấy xé nham nhở, trên đó viết những hàng chữ xiêu vẹo rất xấu: "Thế là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.