TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 47

Bởi vậy mà khi người em dâu cùng các cháu trai, cháu gái tíu tít chạy

ra, đỡ va li cho ông, dắt ông vào nhà, sau đó rồi thì nào nước chanh, nào
chuối, nào quạt nan phảy lia lịa, nào những câu hỏi han mời mọc rối rít,
ông Tâm chỉ ngồi thở phù phù. Hồi lâu ông nhắc lại:

- Tôi rời bỏ sân khấu rồi chú nó ạ! Quả thực, tôi không muốn thế.

Giọng ông đượm buồn. Một nỗi buồn lớn như lan sang mọi người làm

cả nhà im lặng. Người em dâu quay sang nhìn chồng rồi nói như an ủi:

- Thôi thì bác đạt tới vinh quang đến thế là cùng. Bây giờ bác về nghỉ

với vợ chồng chúng em, với các cháu. Có anh có em cho vui cửa vui nhà
bác ạ!

- Thím nói phải. Đây, tôi lấy cái này cho chú thím xem, kỷ niệm buổi

biểu diễn cuối cùng củatôi đấy.

Ông Tâm mở va li, vội vã lấy ra bộ quần áo bộ đội cũ, trên ve áo gắn

lon đại úy. Bộ quần áo trải ra, lập tức trước mắt ông hiện lên rực rỡ buổi
biểu diễn hôm ấy. Ánh sáng chan hòa rực rỡ sân khấu, cả phòng khán giả
vỗ tay vang dội. Buổi biểu diễn đã thành công lớn. Ông mặc bộ trang phục
này, thay mặt cả đoàn nhận những bó hoa và những cái bắt tay chào mừng
của đại biểu khán giả.

Vậy mà hai hôm sau ông gặp Phi Thăng - nhà đạo diễn trẻ học ở Đức

về, hắn dám nói với ông một cách ngạo mạn:

- Sân khấu chúng ta bây giờ phải trí tuệ hóa bác ạ! Bác diễn xuất xúc

động lắm, nhưng rất tiếc cách diễn như thế đã cũ rồi. Cần phải tạo nhiều ấn
tượng, nhiều tượng trưng trên sàn gỗ, với sự kết hợp kỳ ảo của ánh sáng,
tiếng động vang dội của…

Hắn dang hai tay tỏ dấu hiệu bất lực, vai nhún cao, đầu rụt xuống. Ông

Tâm trừng mắt nhìn hắn. Rõ là thằng Tây con! Ông rủa thầm trong bụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.