TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 87

- Tôi cũng thương cô lắm. Nhưng gia đình tôi thuộc tầng lớp khác rồi,

tôi và cô đều phảichịu thôi.

Nói xong anh ta và bà mẹ bỏ về trước. Em bước đi như tỉnh như mê,

chẳng biết mình đang đi về đâu. Trời đầy mây đen nặng trĩu. Những tia
chớp sáng xanh lằng nhằng chạy trên cao, và những hạt mưa lớn bắt đầu rơi
xuống.

Bàn chân em cứ vô tình đi về phía nhà chồng. Vả lại em cũng không

biết đi đâu. Trời đổ mưa như trút nước. Mưa xối xả trắng xóa cả đất trời.
Em đứng trong hành lang ngôi nhà ba tầng mới xây, run lên lập cập vì lạnh.
Cửa đóng kín. Em gọi mãi. Em chỉ dám xin trú nhờ thôi. Mãi lâu sau bà mẹ
chồng em hé cửa quẳng cho em một cái bao tải to và cái tay nải gói ghém
quần áo của em. Rồi đóng sập cửa lại ngay.

Cô gái kể xong, anh Bản vẫn ngồi bất động như hóa đá. Trời đã sang

chiều. Buổi chiều mùa đông nhợt nhạt và ảm đạm. Bên ngoài kia, gió mùa
đông bắc hú từng chặp ngắn qua mái hiên, lẫn trong tiếng gió như thoảng
mơ hồ tiếng còi tàu từ xa vọng lại.

Câu chuyện của cô gái làm anh Bản lòng đau tê tái và trong người

bàng hoàng như lên cơn sốt. Anh Bản cầm tay cô gái run run nói:

- Cô ơi, tôi không biết rồi đây chúng ta sẽ sướng hay khổ. Nếu cô

không chê căn nhà này thì hãy ở lại đây với tôi. Rồi ra ông trời cũng có mắt
thôi, cô ạ!

Đêm buông xuống đã lâu mà anh Bản không sao ngủ được vì bao ý

nghĩ buồn vui lẫn lộn trong đầu. Gần nửa đêm có tiếng rên khe khẽ của cô
gái, anh vội chạy tới sờ lên trán cô và giật mình kinh hãi: trán cô nóng hầm
hập như cục than hồng. Dưới ánh lửa bập bùng, những giọt mồ hôi lóng
lánh sáng trên hai thái dương. Cô nằm thiêm thiếp bất tỉnh, khuôn mặt co
rút vì những cơn đau đớn âm thầm. Anh luống cuống mở tấm chăn lật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.