TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 89

trong đêm đông. Không gian duy nhất chỉ có tiếng gió gào lang thang trên
đất trống.

Anh Bản cảm thấy rõ ràng cái rét đã làm tê dại hai cánh tay, hai ống

chân của mình. Anh ngồi xuống đường ray, ôm siết cô gái vào lòng. Ôi cái
sinh linh nhỏ nhoi và mỏng manh biết bao trước cuộc đời này! Anh đang
ôm ấp nó vào ngực, cố dùng tấm lưng của mình che gió cho nó. Bất giác từ
sâu thẳm trong lòng anh trào lên tình yêu thương thật lớn. Một tình yêu
thương xót xa đau đớn mà trước kia anh chưa hề biết. Anh không còn ý
thức gì về cuộc sống hiện tại nữa. Đêm tối đã dứt anh ra khỏi tất cả. Sinh
linh nhỏ nhoi tội nghiệp cập kề cái chết trong tay anh đã dứt anh ra khỏi tất
cả. Chỉ trong thoáng chốc thôi đã không còn khoảng cách xa lạ giữa anh và
cô gái bất hạnhkia nữa.

Tàu vẫn chưa đến, không biết một thế kỷ nữa nó có đến không. Nhưng

giờ đây anh Bản cũng không còn quan tâm đến điều ấy nữa. Anh nâng đầu
cô gái lên. Ánh đèn bão soi sáng khuôn mặt lặng lẽ của cô, đôi mắt nhắm
nghiền. Anh Bản áp má mình vào má cô, cảm nhận cái dịu dàng và mát
lạnh của làn da cô. Anh nhắm nghiền mắt, thì thầm gọi:

- Em hãy cùng đợi với anh! Nào, hãy cùng đợi với anh đi… Em đừng

chết nhé… Anh xin em…

Không biết cô gái có nghe thấy những lời nói đó không. Nhưng từ đáy

trái tim mộc mạc của mình, anh tin chắc là cô sẽ nghe thấy hết, cô sẽ hiểu
hết những lời nói ấy.

Đêm chậm rãi và thấp thỏm qua đi. Trời đã tảng sáng, cái sáng trắng

nhờ nhờ lạnh lẽo. Cuối cùng thì đoàn tàu đã đến. Những toa tàu xô vào
nhau ầm ĩ vì bị phanh lại bất ngờ. Người trưởng toa, vài anh công an và
một cô gái trẻ vội vã chạy tới.

- Chuyện gì thế ông bạn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.