TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 91

trong anh vẫn chỉ chói chang hình ảnh đêm đông giá rét hôm nào, anh bế
Lụa đứng bên ngọn đèn bão giữa đường tàu. Một đêm hư ảo. Một khuôn
mặt dịu dàng yếu ớt đến tội nghiệp. Một tình yêu thương đến đau đớn bất
chợt choáng ngợp tâm hồn anh.

Vào một ngày cuối tháng chỉ còn mười phút nữa là có đoàn tàu suốt

chạy qua, anh Bản bỗng như có một sức mạnh bí ẩn lôi kéo bật dậy chạy
vội vàng ra đường tàu. Tim anh đập thình thịch, cơ thể tê dại trong một cảm
xúc rất lạ. Anh không còn biết gì đến xung quanh nữa, cứ đăm đăm nhìn về
hướng con tàu sẽ xuất hiện. Không khí bao quanh anh đậm đặc nỗi nhớ
nhung và như có những tín hiệu thật bồn chồn. Rất đúng giờ, con tàu xuất
hiện từ phương xa, băng băng chạy tới và hú lên một hồi còi lanh lảnh đinh
tai nhức óc.

Bất chợt con tàu giảm tốc độ rất nhanh, gần như dừng lại trong một

khoảnh khắc rất ngắn chỉ đủ cho một cô gái mặc đồng phục nhân viên
đường sắt nhảy xuống rồi nhanh chóng tăng tốc độ băng băng chạy đi.

Anh Bản sững người không tin vào mắt mình nữa. Tất cả như một giấc

mơ. Cô gái mặc đồng phục đang chạy về chỗ anh.

- Lụa!... - Anh Bản hét lên đến lạc cả giọng. - Lụa! Có phải Lụa đấy

không?

- Anh Bản ơi… ơi… ơi...

Cô gái cũng hét lên đến lạc cả giọng. Chạy đến trước mặt anh, cô chợt

đứng sững lại. Đôi mắt cô long lanh ướt. Niềm hân hoan rạng ngời trên
khuôn mặt trái xoan trắng ngần của cô. Không còn đâu vóc dáng tiều tụy
thê lương của cô Lụa trước kia.

- Anh Bản ơi! - Cô nói trong tiếng nức nở vui sướng. - Em đã trở về

với anh đây… Em đã trở về với anh đây...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.