TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 92

Anh Bản ứa nước mắt. Anh bước lên chầm chậm, chầm chậm như

trong một giấc mơ hết sức hư ảo.

- Lụa ơi! - Anh thì thầm gọi. - Thế ra em đã nghe được tiếng anh rồi

đấy ư? Thế ra em đã trở về với anh thật rồi đấy ư?

Anh chưa dứt lời, Lụa đã ngã vào lòng anh. Vòng đôi cánh tay ôm

miết quanh cổ anh, cô òa lên khóc, khóc tức tưởi như một đứa trẻ đã lâu
chưa được làm nũng.

Một năm sau có một chuyện kỳ lạ đã xảy ra: Lụa sinh con. Đúng thế!

Một đứa con gái xinh xắn, bụ bẫm. Hai vợ chồng cô sống trong một căn hộ
tập thể của ngành đường sắt. Anh Bản đã chuyển công tác về thành phố,
làm đội trưởng đội chỉnh bị. Còn Lụa đã chính thức là nhân viên phục vụ
trên tàu tốc hành đặc biệt.

Sự kiện Lụa sinh con khiến cả hai vợ chồng lẫn những người quen biết

không sao cắt nghĩa được. Phải chăng sự giải thoát tâm lý bị ức chế đã giúp
cô phục hồi chức năng làm mẹ? Thành thực mà nói, anh Bản cũng không
nghĩ nhiều về điều đó. Tâm hồn anh tràn ngập vui sướng. Anh thường xoa
hai tay vào nhau và bảo vợ:

- Đấy! Anh đã nói với em ngay từ buổi đầu mà. Rồi ra ông trời sẽ có

mắt cho mà xem! Đấy, anh đã nói mà!

Và hàng năm hai vợ chồng bế con đi nghỉ phép, khi tàu chạy qua vùng

đất hoang năm xưa, họ đặt con đứng trên cửa sổ. Nhìn lại vùng đất xa xưa
chậm rãi quay tròn và trôi ngược lại hướng đi của đoàn tàu, lòng họ không
khỏi bùi ngùi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.