TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 88

nghiêng người cô gái, phát hiện máu trong người cô tiếp tục chảy ra ngoài.
Anh sợ quá nói ríu cả lưỡi, nói mà cũng chẳng biết là nói với cô ta hay tự
nói với chính mình.

- Giời ơi, thế này thì cô chết mất. Đừng chảy máu nữa. Nào, Lụa ơi, cố

gắng lên, đừng chảy máu nữa nào... Ở đây làm gì có bệnh viện. Mình tôi
làm sao cứu Lụa được đây!

Anh Bản sực nhớ thường thường vào lúc một giờ đêm có chuyến tàu

suốt Bắc Nam chạy qua đây. Đồng hồ trên bàn đã chỉ mười hai giờ rưỡi rồi.
Anh vội lấy tấm chăn quấn quanh người cô gái, châm cái đèn bão kẹp bằng
hai ngón tay, rồi bế bổng cô gái vội vàng bước ra ngoài.

Anh chạy mải miết về phía đường tàu. Ngọn đèn bão lủng lẳng chốc

chốc đập vào chân anh đau điếng. Lúc này trời đã tạnh mưa, phúc thế,
nhưng gió mùa đông bắc đã tràn về, và đang lồng lộn hoành hành trên cánh
đồng trống. Gió rít qua đường ray xe lửa, rít lên qua những cột điện mỏng
mảnh như muốn giật phăng chúng đi. Từ phía xóm núi xa xa, gió hú từng
hồi vọng lại trầm trầm và âm vang.

Anh Bản xếp hai tảng đá cao giữa đường tàu, đặt cây đèn lên rồi cứ

đứng như thế, tay bế cô gái, mắt đăm đăm nhìn về phương xa tối đen mịt
mùng. Anh lớn tiếng gọi:

- Nào, nhanh lên nào! Tàu hỏa ơi, hôm nay mày phải chạy đúng giờ!

Nhất định mày phải đến đúng giờ. Tao cần mày lắm đấy!

Anh gọi lớn mấy lần. Anh không thấy lạnh mà người cứ bừng bừng

như lên cơn sốt.

Hàng tiếng đồng hồ như thế đã trôi qua. Ngày ấy những chuyến tàu

chậm trễ hàng mấy giờ là chuyện thường. Ngọn đèn bão nghiêng ngả
nhưng vẫn ngoan cường tỏa sáng. Trời đất cô liêu quạnh quẽ như chết gí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.