- Đừng buồn, con yêu quý – ông nói – không ai chiếm được chồng của
con đâu.
Ông Pedro San Louis tận dụng cơ hội cuộc cãi vã quyết liệt giữa hai vợ
chồng tạm ngừng giây lát để cam đoan với ông Elias một lần nữa là sẽ làm
hết sức mình dẹp yên vụ tai tiếng rồi sau đó ông cúi chào ra về.
Còn lại mấy người trong nhà với nhau, ông Fidel tự cho phép mình bộc lộ
hết tình cảm của mình.
- Sao các người có thể để cho ông Pedro ra về như thế kia chứ? – ông
gầm lên – Lúc nào cũng chỉ một mình tôi phải lo toan hết mọi chuyện trong
cái nhà này!
- Thế chúng tôi có thể làm gì nào? – bà Francisca tức giận.
- Làm được cái gì hả? chẳng có gì đặc biệt hết! Chỉ cần tỏ ra lịch thiệp
hơn. Phải nhắc lại, như tôi đã làm, rằng chúng ta không coi những điều
nhảm nhí của mụ già đồng bóng ấy có nghĩa lý gì cả. Thật hay hớm nếu
trang trại tuột khỏi tay tôi.
- Nhưng bây giờ tôi chẳng thiết gì cái trang trại – bà Francisca giận dữ
đáp và ra khỏi phòng cùng với con gái, mặc cho ông chồng nói chuyện
huyên thuyên một mình.
Hai mẹ con vừa mới vào phòng riêng của cô gái, Matilda lại nép chặt vào
ngực mẹ. Cả hai người giờ đây nước mắt ràn rụa.
- Ôi mẹ ơi, ai mà ngờ! – cuối cùng Matilda ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn
mẹ.
Sau lời thở than chua xót ấy, trong phòng tiếp tục bao trùm sự im lặng. Trút
nỗi đau của lòng tuyệt vọng ghê gớm vào lời than thở, cô dâu sắp cưới khó
bề an ủi lặng lẽ khóc cho những ước vọng sớm lụi tàn của mình.
Bà Francisca lau mắt, bà hiểu nghĩa vụ của bà là phải truyền lòng can đảm
cho con gái đang bị vỡ mộng một cách thật sự nghiêm trọng đến mức đờ
đẫn cả người vì cú đòn bất ngờ và tàn nhẫn.
- Thôi con gái ạ, - bà dịu dàng vuốt tóc Matilda – cứ bình tĩnh, nhờ
trời mọi chuyện vẫn sẽ ổn thoả thôi.
- Ổn thoả ư, thưa mẹ? – Matilda thét to đến mức không thể ngờ - ổn
thoả ư? Nhưng như thế nào ạ? Chẳng lẽ ba mẹ cho rằng con khóc lóc vì bị