TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 6

Opicina, Ngày 17 tháng Mười Một,

1992

Cháu đi đã được hai tháng rồi, và trong suốt hai tháng ấy bà chẳng nhận

được tin tức gì ngoài tấm bưu thiếp vỏn vẹn lời nhắn rằng cháu vẫn còn
sống. Sáng nay, lúc ở trong vườn, bà đứng trước cây hoa hồng của cháu rất
lâu. Dù trời đã sang thu, cây hoa hồng vẫn trổ hoa đỏ rực, đứng ngạo nghễ
giữa những bụi cây tàn úa khác. Cháu còn nhớ lúc bà cháu mình trồng nó
chứ? Lúc đó cháu chỉ mới mười tuổi đầu và vừa đọc xong cuốn Hoàng Tử
, món quà bà tặng cháu nhân dịp học hết lớp Năm. Cháu đã yêu cuốn sách
ấy biết nhường nào. Trong tất cả các nhân vật, cháu yêu nhất cây hoa hồng
và con cáo; cháu không thích cây bao báp, con rắn, người phi công hay bất
kỳ gã đàn ông rỗng tuếch và kiêu ngạo nào trên những tiểu hành tinh. Và rồi
vào một buổi sáng nọ lúc đang ăn sáng, cháu bảo rằng, “Cháu muốn một cây
hoa hồng.” Khi bà phản đối vì chúng ta đã có rất nhiều hoa hồng trong vườn,
cháu vẫn cương quyết, “Cháu muốn một cây của riêng cháu cơ, cháu muốn
chăm nó và giúp nó lớn thật cao.” Dĩ nhiên là ngoài cây hoa hồng, cháu còn
muốn một con cáo. Cháu bé bỏng của bà thật ranh mãnh khi biết đề nghị thứ
đơn giản trước một thứ khác hầu như không thể thực hiện được. Làm sao bà
có thể từ chối con cáo khi đã đồng ý về cây hoa hồng chứ? Thế là chúng ta
đã tranh luận thật lâu, và cuối cùng thỏa hiệp rằng cháu sẽ có một con chó.

Đêm trước khi đi gặp con chó cháu đã không hề chợp mắt. Cứ mỗi nửa

tiếng đồng hồ cháu lại gõ cửa phòng bà và nói, “Cháu không ngủ được.”
Trước bảy giờ sáng hôm sau, cháu đã tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề, dùng xong
bữa sáng, rồi mặc sẵn áo khoác và ngồi đợi bà trên chiếc ghế bành. Đúng
tám giờ rưỡi bà cháu mình có mặt tại cổng Trại thú nuôi khi nó còn chưa mở
cửa. Cháu liên tục ngó qua song sắt và hỏi, giọng đầy lo lắng, “Làm sao biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.