nhiễm của thành phố đã đạt tới đỉnh điểm. Mọi phương tiện giao thông
công cộng đều miễn phí, kể cả xe đạp thuê velib và ô tô điện thuê
autolib
. Chính phủ khuyến khích người dân hạn chế loại xe bốn bánh
thở phì phì, thay vào đó hãy chui vào tàu điện ngầm, RER
hoặc xe
bus. Tàu điện ngầm sẽ nhiều hơn bình thường, đủ để tải cả thành phố
đông dân nhất châu Âu. Người dân, lẫn khách du lịch, họ cần phải thở,
phải thoát ra khỏi cái bí bách của xe cộ, hàng hiệu, tiệm ăn xa xỉ, và
đồ lưu niệm. Tôi cũng thế, mỗi lần chen lấn trong tàu, ngửi thấy mùi
mồ hôi bốc lên nồng nặc là lại ngán ngẩm. “Cần phải rời khỏi đây”,
chỉ cần lên tàu, đi một giờ hoặc hai giờ từ Paris, cuộc sống sẽ khác rất
nhiều, sẽ đẹp, sẽ vui, sẽ dễ thở.
*
Velib là dịch vụ thuê xe đạp công cộng của Paris, bạn chỉ mất 1,6
euros cho một lần thuê xe 30 phút. Autolib là dịch vụ thuê xe ô tô điện
của Paris, bạn chỉ mất 9 euros cho một lần thuê xe 30 phút. Trạm
velib và trạm autolib có thể tìm thấy ở nhiều nơi trong thành phố.
*
RER (viết tắt của Réseau express régronal) là hệ thống giao thông
công cộng đường sắt nối Paris với vùng ngoại ô.
Tất nhiên, Paris cũng như mọi đô thị khác, đó là một thực thể sống,
có những mạch máu quốc lộ dọc ngang, có những lá phổi thở phập
phồng, cũng ngốn hàng loạt các phương tiện giao thông, đôi khi lại mở
rộng, đôi khi thu hẹp như lòng người. Ở Paris, mật độ cây xanh trên
đầu người chỉ khoảng 5.8m2/người, quá xa với tiêu chuẩn, thậm chí
người ta bắt đầu phải trồng cây trên mái nhà, hoặc ốp lên tường như ở
bảo tàng Musee du Quai Brandly. Nếu tính cả Bois de Vincennes hay
Bois de Boulogne vào thì tỉ lệ đó tăng lên khoảng 14m2/người, chưa
bằng một nửa ở Amsterdam, hay chỉ bằng 1/20 ở Rome. Cuối tuần
người ta thường thích lang thang tới các khu rừng này để đạp xe, đi
dạo, dựng lều hoặc chèo thuyền dưới nắng hơi lạnh mùa xuân. Mỗi độ
tháng Tư về, hoa anh đào che rợp cả khung trời xanh ít mây. Hoa đào