TRÁI TIM TRÊN NHỮNG CON ĐƯỜNG - Trang 149

Manarola, chính vì thế mà tôi đã vẽ Azzuro Manarola vì bị ám ảnh cái
xanh biển xanh trời của nước Ý.

Cinque Terre có gì lạ? Nó cũng chỉ là vùng đất chài lưới bé nhỏ.

Dòng nước xanh trong chảy hiền hòa phía dưới chân đá. Đá bị sóng ăn
mòn những khớp cạnh, dựng đứng, hùng dũng xám xịt. Nhà xây trên
vách núi, tầng tầng lớp lớp, xanh, hồng, đỏ. Nhà xây màu sắc dễ
thương như đồ chơi, bởi xưa kia thủy thủ muốn nhìn theo những màu
sắc ấy, làm điểm tựa cho đôi mắt mong nhớ hướng về. Sơn màu nhà
đâu có gì khó, mà chỉ Venezia, chỉ Cinque Terre làm được, để nức
lòng người đến người đi. Đến cả thuyền họ cũng sơn đầy màu sắc.
Thành phố giống như phim hoạt hình, giống bộ đồ chơi nhà gấu của
tôi và em Trang, giống như thế giới ngọt ngào bánh kẹo của Katty
Perry trong “California girl” nữa.

Trong mỗi con người đều có những tình cảm thân thương dành cho

trẻ nhỏ, những giấc mộng thơ bé, những trò chơi trẻ con. Truyện tranh,
đồ hàng, hoạt hình, công viên, bạn tuổi thơ. Ai cũng dành một góc để
nhớ về thời con nít. Thế nên bất kỳ ai cũng dễ dàng yêu Cinque Terre,
cũng yêu Venezia. Bởi cái ngọt ngào của sắc màu hài hòa, của biển
trời, của những dây phơi quần áo trắng phau dưới nắng. Những con
mòng biển lượn vòng vòng. Có cô gái ngồi bên bờ đá nhìn xa xăm.
Em trai xáp tới chụp ảnh, để bà chị cũng ngồi xa xăm như cô ấy. Hy
vọng cô ấy không buồn, sao có thể buồn ở những nơi dễ thương, đẹp
đẽ như thế này chứ.

Nước Ý ơi, duyên nợ gì mà nhớ mãi không thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.