TRÁI TIM TRÊN NHỮNG CON ĐƯỜNG - Trang 179

tờ ở Ý mà không hét toáng lên, chửi thề, tức giận thì họ có thể là
thánh.

Thật không thể tưởng tượng được, khi đang đầu bù tóc rối trong

công việc, họ có thể dừng lại ngay, nếu có ai đó tới tán gẫu. Bạn có thể
đợi hàng giờ nếu cô nhân viên ngân hàng đang bận nấu cháo điện
thoại. Mặc dù dân Ý làm việc rất thân thiện, cởi mở, tốt bụng nhưng
họ giết hàng đống thời gian của bạn một cách không thương tiếc.
Nhẫn và nhịn là điều kiện tiên quyết phải có khi tới đất Ý. Nhưng
nhân viên bàn giấy đã là gì cơ chứ, các bác tài xế mới xứng là cự
phách.

Các cô bạn của tôi từng sợ xanh mặt khi đang nửa đêm, bác tài xế

xe bus bỗng dừng xe. Bác nhảy xuống lề đường, hít một chút khí trời,
hút một điếu thuốc thư giãn, rồi từ từ tản bộ lên xe như không có
chuyện gì xảy ra. Lần khác, tàu điện của tôi đang băng băng đi tới
trường thì chợt két két, bác tài nhảy xuống lấy tờ báo sáng. Bác thì vui
vẻ, còn tôi khóc rưng rưng vì lại một lần trễ học.

Dân Ý là thế, họ biết làm việc và biết tận hưởng vô cùng. Có lẽ

không ở đâu mà siêu thị lại có giờ đóng cửa giữa trưa như thế, bởi họ
còn cần một giấc ngủ trưa nhẹ nhàng… kéo dài hai tiếng. Khách du
lịch tới Ý nếu không để ý thì dễ méo mặt và chửi thầm khi tới siêu thị
mà nhìn cái cửa sập to đùng. Dân Ý yêu thích “Dolce fa niente”, đó là
sự ngọt ngào của việc không làm gì cả. Họ thích cảm giác của việc
ngồi không, nhấp nháp sự ngọt ngào của rảnh rỗi. Về việc này, tôi thấy
mình đích thực là một người Ý chính thống.

Nhưng cứ theo cái đà này, bài ca của dân Ý sẽ dài lê thê với nhịp

điệu chậm chạp. Đôi khi ngắt giữa chừng vì chàng ca sĩ còn bận ra
quảng trường lớn, nhâm nhi một ly café, hút một điếu thuốc, dưới cái
nắng vàng như rót mật. Mặt chàng sẽ đượm vẻ âu sầu như vô vàn
người Ý tôi từng gặp. Nỗi buồn thời đại khiến họ đốt thuốc nhiều vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.