TRÁI TIM TRÊN NHỮNG CON ĐƯỜNG - Trang 241

nhưng như người ta nói: Bóng đá và âm nhạc luôn là sứ giả của hòa
bình.

Âm nhạc ở quảng trường hiển nhiên như trong bữa ăn phải có pasta

của người Ý. Âm nhạc và tranh vẽ ở Navona làm tôi luôn yêu Roma
sau tất cả những nóng nực, gồ ghề, bẩn thỉu mà nó mang lại. Tôi thích
Navona hơn tất thảy nhưng Popolo, Venezia, hay vòng tay Chúa trước
Vatican. Navona là Roma, Roma là Navona. Hằng ngày, những nghệ sĩ
vẫn tụ tập ở đây, họ hát múa, diễn kịch, mang tranh ra tô vẽ cho quảng
trường Bốn dòng sông. Ngày tháng Bảy ấy, tôi tựa vào vai mẹ lim dim
ngủ, tôi biết mẹ thất vọng về Roma lắm, còn bố có lẽ thích sự lộn xộn
ở đây.

Đó là nước Ý, là quảng trường Ý, là cuộc sống Ý. Những quảng

trường dù nhỏ xíu, dù chẳng có nổi một bồn phun nước, dù chẳng có
gì ngoài một vòi nước róc rách - mà người Ý vẫn gọi là cái mũi như ở
Sperlonga thì vẫn đầy ắp sự sống. Vậy đâu là nơi sống động nhất? Một
người Mỹ nói rằng đó là Piazza del Campo của Siena. Thật kỳ lạ là cái
thành phố yên bình, bé nhỏ, ít khách du lịch ấy lại sống động hơn cả,
xếp thứ hai thế giới, chỉ sau một quảng trường ở Mexico.

Piazza del Campo của Siena rất khác biệt. Quảng trường này có

hình vòng tròn, xây bằng gạch, dốc thoải xuống, giống như một cái
lòng chảo, khác hẳn sự phẳng lì, vuông vức, đá lạnh của những người
anh em khác. Có lẽ chính màu đỏ au ấm nóng của gạch, sự hút dốc
vào trung tâm đã kiến tạo nên lỗ đen lôi kéo người ta tới đây bất kể lúc
nào. Họ nằm, họ ngồi, họ đứng, họ tán dóc, họ cười đùa, họ hôn, họ
ôm, họ giằng co, họ cãi vã, họ chỉ không được ăn ở đây. Với cấu trúc
giống như một nhà hát ngoài trời, quảng trường Campo càng mang
cho tôi ám ảnh sân khấu. Nhưng ngoài những người nghệ sĩ, chúng
tôi, chúng ta đâu cần phải diễn ở quảng trường hay trong cuộc đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.