có quá khứ. Quá khứ tôi nói là một lịch sử hào hùng, chứ không phải
vài cuộc tình vẩn vơ.
Tối đó, chúng tôi đi ngủ rất sớm. Ngủ mà thở khò khè như có viên
đá tảng trên ngực. Chỉ mong sớm mai dậy thấy mặt trời hiền hòa.
Nhưng sợ thay, mặt trời như cô gái mới lớn, thích thoát mình khỏi sự
thơ ngây, ngày một nóng bỏng, khiêu khích. Mới bảy giờ sáng vương
quốc mát lành của tôi đã bị mặt trời xâm chiếm. Chúng tôi quần áo là
lượt, lên đường ra trạm bus để hỏi đường tới cánh đồng oải hương.
Vài cái lắc đầu, vài cái cười nhẹ, vài cái nhún vai, chúng tôi biết mình
không có cơ hội nào tới giấc mơ. Tất cả chỉ có sự cảm thông từ những
người dân cho lũ lớn đầu mà dại. Đang là tháng nghỉ hè, xe bus hầu
như không chạy, lấy đâu ra xe mà đi với chơi. Lếch thếch, ba đứa hò
nhau leo núi lên ngôi làng bé nhỏ, dễ thương Saignon.
Thật mừng là chuyến hành hương 5km đã có thành quả bước đầu.
Đi được tầm 1km thì chúng tôi thấy ruộng oải hương. Hoa tím ngắt,
Lá xanh rì, ong vởn vơ, vo ve và không có hàng rào. Ba đứa vui sướng
như những đứa trẻ ngày đầu tựu trường. Chụp ảnh, tạo dáng, quay
phim, hít hà mùi hương trong nắng. Chị Hiền quay sang: “Cũng đáng,
cũng đáng”, hai đứa tiến sĩ ngơ ngẩn: “Chưa đáng, chưa đáng”. Mới
có chút xíu thế này đâu bõ, phải đi tiếp chị ơi. Vậy là hò nhau đi thêm,
đi thêm nữa. Càng đi càng mệt mỏi, càng thấy quyết định của mình là
sai lầm. Có vô vàn ruộng oải hương, ở xa tít tắp, nhìn mà không với
tới. Có vô số ruộng oải hương, ở gần, chỉ cách một tầm tay và hàng
dây thép gai nhúng điện. Chúng tôi cùng đường thật rồi, không biết
nên đi hay về. Bỗng như thấy đất liền, hoa tiêu reo lên: “Làng trên núi
kìa”. Quá ấn tượng, chạy lên thôi. Chạy chừng 10m thì lại đi bộ rồi bò
rồi lết. Là Saignon.
Saignon là ngôi làng nhỏ dễ thương, xinh đẹp nhất mà tôi từng biết.
Mất tầm 30 phút thì bạn đi quanh được một vòng. “Đặc sản” ở đây