TRÁI TIM TRÊN NHỮNG CON ĐƯỜNG - Trang 8

Bắt đầu từ Echallens

X

ưa nay tôi rất lười thể dục và đạp xe. Tính tới thời điểm năm 2009.

Từ hồi đại học, bắt đầu gắn liền với con xe máy Mio, tôi gần như bỏ

xó chiếc xe đạp cào cào. Sang Tây thì khá hơn chút vì ở đây có những
nơi nhỏ xíu như Louvain la neuve, nơi không một phương tiện giao
thông công cộng nào được lưu thông trong thành phố thì bắt buộc bạn
phải đi bộ. Tôi đi bộ ròng rã một năm thì được nhảy lên bus ở Torino,
rồi lên tàu điện ngầm ở Paris. Sự lười nhác âm thầm trở lại. Ngoại trừ
những lúc đi du lịch ở các thành phố khác tôi mới đi bộ, chứ ở nơi tôi
sống thì việc đó thật hiếm khi xảy ra. Sự kiện đầu tiên đánh dấu việc
tôi biết đi trở lại, còn biết đạp xe nữa là khi qua Thụy Sĩ. Tôi có hẹn
với vài người bạn cũ.

Mùa xuân Thụy Sĩ rất đẹp. Có lẽ các mùa khác cũng đẹp không

kém, bởi ở đất nước này, thiên nhiên chiếm diện tích chủ đạo. Nắng
vàng, nhiệt độ không khí hơi lành lạnh, hoa nở, cỏ xanh, những ngọn
núi phủ tuyết trắng giống như trong truyện, và đường tàu chạy thoăn
thoắt qua con sông mượt mà. Như mọi người, mọi hành trình, tôi lập
cho mình điểm đến ở những thành phố lớn: Lausanne với hồ Léman
mênh mông, Bern của Albert Einstein với ngôi nhà nhỏ đang hư do
nước tràn và Lucern với con sư tử khóc buồn Thế chiến, nơi cứ mười
hai giờ trưa tiếng chuông đồng hồ lại vang đều từ mọi ngóc ngách. Chỉ
có Echallens là tôi không lên kế hoạch từ trước. Đó là một sự tình cờ
dễ chịu.

Tôi gặp lại Đạt và Thu sau vài năm gì đó, tính từ hồi cả lũ háo hức

nhận tin được học bổng châu Âu. Ba đứa hớn hở với những dự định sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.