TRÁI TIM TRÊN NHỮNG CON ĐƯỜNG - Trang 81

Loài sâu đất có lẽ đang ngủ yên bình. Làn gió nhẹ thổi xào xạc qua
đây.

“Cừu, cừu, cừu kìa”, tôi kéo tay Ly. Một đàn cừu trắng nhẩn nha nơi

bìa rừng. Múp míp, úp íp, líp nhíp, chúng làm tôi phát cuồng. Kể mà
có một cái váy di-gan hoa rực rỡ, một cây gậy thì đã có bộ ảnh để đời
rồi. Tôi thấy mình giống y Heidi, dù kỳ thực Heidi chăn dê chứ không
phải chăn cừu. Nhưng ít nhất chúng tôi cùng ở núi Alps với gia súc và
tôi tự coi mình là một con bé kháu khỉnh. Băng qua cây cầu, tôi cùng
Ly chạy đuổi theo lũ cừu xinh đẹp. Rõ là mây trên trời đã rớt xuống
đây, để lại bầu trời xanh biếc một màu, còn chúng tôi liếc mắt xuyến
xao. Bầy cừu thấy lũ fan cuồng chúng tôi liền hoảng loạn. “Be be”,
chúng nhốn nháo chạy ngược lại cây cầu lúc nãy chúng tôi vừa băng
qua, dưới sự chỉ huy của bác nông dân già. Ai bảo là cừu đi có lề, chỉ
con người mới có lề thói. Có tiếng chuông như lục lạc làm tôi nhớ
tiếng đàn Bouzouki của Hy Lạp.

“Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích

Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa”.

Trời ạ, thế là tôi để vuột mất những chú nhóc rồi. Chúng và tôi đã

đôi bờ cách xa. Tôi định chạy rượt lại, nhưng bên rừng, đá lởm chởm
khiến tôi leo trèo rách cả tay mà vẫn không kịp. Tôi thẫn thờ nhìn
những cục bông gòn cứ dần dần biến mất sau hàng cây.

Cả hội bây giờ đã an vị. Không ai còn lưu luyến lũ cừu tinh ranh

nữa. Chúng tôi bày la liệt đồ ăn trên chiếc bàn gỗ. Thịt hun khói, xúc
xích, bánh mì cá ngừ, xôi muối vừng, bữa trưa thịnh soạn, Âu Á kết
hợp. Ăn thong dong và cười hối hả. Chúng tôi đã có đủ sức lực để
đánh bật cái giá rét rồi. Đi qua cây cầu về lại chốn cũ. Leo lên những
con đường mòn, chúng tôi đắm mình thả hồn trong lá úa cuối thu. Thu
tàn. Chỉ độ một tuần trước vùng Piemonte này còn một màu vàng óng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.