TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 152

Trong chiếc bình thủy tinh đơn giản cắm hơn chục bông hồng. Chúng

hoàn hảo đến nỗi trông như không phải hoa thật, đỏ thẫm một màu, màu
của rượu, màu của máu. Tôi bước vào tiệm, và một chàng trai mang tạp dề
xanh lá ngước lên khi có tiếng chuông kêu ngoài cửa.

- Tôi giúp gì được cho ông? - Anh ta hỏi kèm theo một nụ cười.

- Những đóa hồng bên cửa sổ.

Nụ cười mở rộng hơn theo cái gu tinh tế của tôi. Anh ta đến bên cửa lấy

hoa ra, ung dung ra giá khi chúng tôi quay trở lại máy tính tiền. Tám mươi
bảng cho hơn một chục bông hồng? Tôi lục lọi hết túi áo lẫn túi quần, rút ra
từng tờ tiền nhàu nát cuối cùng và gom cả những đồng lẻ bị lãng quên, đặt
lên bàn cạnh những đóa hồng, rồi đứng đó với nụ cười dán trên mặt như
tấm bảng quảng cáo dần bong tróc trên đường. Tôi còn chừng bảy mươi
bảng. Hoa hồng về lại cửa sổ, còn tôi lao ra khỏi đó như tên bắn, tiếng
chuông cửa rung ầm ĩ phía sau, chàng trai chùi chùi bàn tay lên tạp dề, dõi
theo tôi qua ô cửa, nụ cười đã khép tự bao giờ. Tôi bước đi mà mặt nóng
ran.

Trong công viên còn nhiều hoa hồng hơn. Gần sân chơi rào bởi một hàng

rào thấp màu xanh lá có một luống hoa. Chúng trông chẳng có họ hàng gì
với những đóa hồng trong tiệm. Chúng kém tươi tắn, hơi xanh xao, những
đóa hồng thành thị đáng thương; chúng đã bị người quản lý công viên bỏ
mặc đến kiệt sức, đổ rạp, nghiêng ngả đứng nằm. Chúng không có vẻ lộng
lẫy của những đóa hồng trong tiệm. Nhưng, của cho không bằng cách cho,
tôi thầm nhủ trong khi nhìn qua nhìn lại để chắc chắn không có ai quanh
đó, rồi bước qua hàng rào nhỏ băng qua bảng CẤM VÀO - KHÔNG CHƠI
BANH.

Tôi vừa mới hái được hơn chục bông thì người quản lý công viên nhìn

thấy, hét lên một tiếng cảnh báo. Ê! Tôi không thể chạy nhanh với bó hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.