TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 174

- Giờ bố định làm gì đây? Bố đâu thể đem trả lại được, đúng không?

Và ngay lúc đó, tôi biết rằng chúng tôi phải chuồn ngay với mấy cuốn

sách. Tôi lúng túng, vết sẹo phập phồng như chưa bao giờ như vậy.

- Họ đã có dự trù cho trường hợp bị mất cắp.

- Ruby nói khi chúng tôi đi qua một gian hàng ở Marine Ices. - Như điện,

nước hay đại loại vậy. Gọi là gì nhỉ? Tổng chi phí. Nó nằm trong phí kinh
doanh.

Chúng tôi lỉnh vào trong một cửa hàng kem si-rô trái cây lộng lẫy, ngồi

xuống, mặt mũi rạng ngời, vui vẻ ăn thật no, không nói gì nhiều, chỉ ngắm
phố xá dần vắng bóng người khi mặt trời lặn trên Chalk Farm.

Roundhouse sáng đèn, đỏ thẫm một màu, đẹp tuyệt. Lúc cô phục vụ dọn

đĩa, Ruby cắn môi dưới của nó đến nỗi tôi có thể thấy dấu răng in trên đó.

- Lúc nào bố định về nhà? - Con gái hỏi tôi và nhìn ra cửa.

- Sớm thôi. Bố sẽ về sớm thôi.

Tôi đưa con gái đến trạm xe buýt. Khi đã yên vị trên xe, từ tầng trên, nó

vẫy tay chào cho đến khi không còn thấy tôi nữa, tôi trở lại lấy xe đạp.

Tâm hồn tôi lâng lâng bay bổng khi nghĩ đến việc đạp xe. Bởi tôi biết

đoạn lên hướng Bắc đường Finchley, biết cảm giác bồng bềnh của chuyến
bay. Tôi nghĩ về chuyện Kerouac và Cassady lái mô-tô xuyên Mexico mà
không một giây lo lắng rằng đầu mình có thể lao thẳng vào kính chắn gió
bất kỳ lúc nào. Không ai thắt dây an toàn trong truyện Trên đường. Không
ai lo lắng về nợ nần. Và không ai phiền muộn về khoản trợ cấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.