TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 172

Một đoạn tuyệt hay. Tự do. Phiêu lưu. Con đường thênh thang. Kerouac

trên chiếc xe máy. Tôi thường cảm thấy thế mỗi khi đạp xe lòng vòng
quanh đồi Primrose. Tim tôi đuổi theo từng chữ và vết sẹo rộn lên niềm vui
sướng. Trong những khoảnh khắc mơ mộng đó, tôi ngồi sau yên xe của
nhân vật Robert Pirsig, cùng tới Dakotas vào một sáng mùa hè ấm áp để
tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống, sự thật và mọi thứ, ngửi mùi dầu trên lớp vỏ
kim loại nóng của chiếc mô-tô, con gái bé bỏng và tôi.

Tôi gấp sách, quay sang nhìn Ruby mỉm cười, tôi muốn bảo con bé là

cuốn sách tuyệt vời thế nào, là nó rất nên đọc, và tôi nghĩ sẽ mua hai cuốn -
một cho con gái và một cho tôi. Vừa lúc tôi thấy nó nhón hai cuốn sách
mỏng bỏ vào ba-lô.

Bắt gặp ánh mắt tôi, nó nhe răng cười rồi hướng ra cửa, còn tôi cười

gượng gạo bước theo sau. Tôi nghĩ việc đó có vẻ sai trái, có vẻ không nên,
nhưng vẫn tin rằng con bé sắp làm điều gì đó đúng đắn.

- Cửa hiệu đẹp lắm anh. - Giong con bé nói vọng đến chỗ anh chàng sau

quầy tính tiền, nhưng cậu ta đang quay lưng lại với nó và mở một chiếc
thùng các-tông nên chỉ lầm bầm đáp lại. Khi Ruby bước ra, chuông cửa kêu
vang. Tôi lưỡng lự ở quầy tính tiền, dán mắt vào lưng cậu ta rồi theo con
gái ra đường. Chuông lại reo to.

- Con điên à? Nó sải bước.

- Con không biết bố nói gì.

Một đám thanh niên mặc những chiếc quần vằn vện đi ngang qua, tất cả

đều ngoái nhìn con bé. Tôi nhìn chúng trừng trừng, đầy sát khí. Chúng
không hề hay biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.