TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 170

đó. Rồi tôi mang đến bên chiếc Range Rover, nhẹ nhàng đặt vào trong qua
cửa kính xe để mở.

- Bà đánh rơi thứ này. - Tôi nói. Và chiếc kính râm Chanel to cỡ chiếc

đĩa tráng miệng ấy không che giấu nổi ánh mắt căm ghét của bà ta. Khi tôi
trở về, trên vỉa hè có vài tiếng vỗ tay lốp bốp từ anh chàng bán báo đứng
ngoài trạm xe điện ngầm. Nhưng Ruby thì lắc đầu.

- Trái đất đang thoi thóp. Bố nghĩ mình có thể ngăn việc đó bằng việc

nhặt nhạnh đồ thừa của mấy bà nội trợ sao bố?

- Đó đúng là bố đang nghĩ thế.

Con bé phá lên cười, siết tay tôi thật chặt trong khi chúng tôi len qua

đám đông trên đường. Rồi nó thở dài với trí khôn vô tận của tuổi mười sáu.

- Chúng ta tái chế mớ vỏ chai bia Perrier, giơ cao biểu ngữ nhưng không

thay đổi được gì. Chúng ta làm điều đó chỉ để cảm thấy thoải mái hơn phần
nào thôi.

- Con đổi ý xoành xoạch. - Rồi tôi tự hỏi liệu nó có còn ra sân bay vào

cuối tuần nữa không.

Chúng tôi lang thang vào một cửa hiệu quần áo. Những dãy áo thun và

quần jeans. Một bà đến chỗ chúng tôi với chiếc quần jeans sờn rách như
vừa bị nhúng vào chất thải độc hại. Bà ta hỏi, anh bán hàng ở đây à, tôi liền
lắc đầu. Ồ, tôi cứ tưởng anh làm việc ở đây. Ruby thấy bị xúc phạm. Tôi thì
xem đó là lời khen.

Chúng tôi đi tiếp.

- Bố muốn vào đây. - Tôi bảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.