TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 175

Bởi có những thời điểm trong cuộc sống, bạn không hề nghĩ đến khả

năng bị tổn thương. Khoảnh khắc tự do thoáng qua khi bạn vừa cảm nhận
sự bất tử, khi bạn biết rằng không gì trên cõi đời này có thể chạm đến bạn.
Đó chính là điều tuyệt diệu về sự sống... Giờ thì tôi phải làm gì với chiếc xe
đạp quái quỷ này đây?

Thoạt đầu, tôi nghĩ mình quên khuấy chỗ xích xe. Những cây cột điện ở

thị trấn Camden trông giống nhau quá. Nhưng rốt cuộc tôi cũng hiểu ra.

Tên khốn kiếp nào đó đã đánh cắp.

***

Rufus trông già dặn hơn.

Quầng thâm dưới mắt, nhiều thứ trong đầu, gương mặt vô sắc. Tôi nhìn

con trai đi xuống cầu thang câu lạc bộ, và trong khoảnh khắc trước khi
thằng bé thấy tôi ở quầy bar, lòng tôi trĩu nặng cảm giác tội lỗi vì đã không
ở nhà, bên cạnh các con.

Điều này hơi kỳ lạ. Phân chia thời gian. Lên lịch hẹn gặp con mình. Tìm

một ô cửa để nhìn cậu con trai và cô con gái. Thời khóa biểu cho thời kỳ
sóng gió.

Thằng bé nhìn thấy tôi và đi chầm chậm qua đám đông. Chúng tôi ôm

nhau, ngượng ngập. Nó không còn là thứ có thể dễ dàng ôm ấp, con trai tôi
ấy, hai cánh tay dài ngoằng, khuỷu tay lạc đâu mất. Nhưng tôi giữ chặt con,
kiễng chân hôn lên má nó, mấy sợi râu lởm chởm mới nhú và lớp màng
mỏng kem cạo râu lướt trên môi tôi. Tôi ôm nó trong một khoảnh khắc dài
như cả thế kỷ rồi buông ra, đoán rằng giờ nó đã phải cạo râu hai lần một
tuần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.