TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 18

Hai bố con chưa hẳn là hai người xa lạ. Tôi vẫn thoáng thấy hình ảnh cậu

con trai đạp chiếc xe gắn thêm hai bánh sau để giữ thăng bằng đến công
viên cùng bố. Nhưng có một thứ gì đó đang ngăn cách chúng tôi, như vực
sâu bí ẩn, khiến người này hoàn toàn mù tịt về cuộc sống của người kia. Và
dường như khoảng cách ấy ngày càng rộng thêm mỗi khi thằng bé ra khỏi
cửa.

Đã quá nửa đêm, tôi chợt hiểu rằng mình sẽ không bao giờ thấy nó nữa.

Cái điều đoan chắc đó làm cổ họng tôi nghẹn đắng, tim se thắt lại. Tôi còn
nhìn thấy cái cảnh khi tôi báo tin đó với mẹ và em gái nó. Tôi có thể thấy
ánh nhìn thảng thốt trên khuôn mặt ông bà nó. Tôi có thể hình dung ra
những khuôn mặt ngơ ngác của đám bạn bè nó khi viếng lễ tang đầu tiên
trong đời - chúng còn quá trẻ để mặc toàn một màu đen. Tôi biết rõ việc đó
sẽ như thế nào. Như ngày tận thế.

Rồi tôi nghe tiếng xe thằng bé về.

Cửa sổ lóa ánh đèn, động cơ im bặt, cánh cửa đóng sầm - đám trẻ mười

bảy có làm gì nhẹ nhàng được bao giờ - và đột nhiên con trai tôi đứng đó,
sừng sững trước mặt tôi, thật không dễ nhìn thẳng vào mắt nó. Cũng như
mọi khi, tôi vừa nhẹ nhõm vừa lúng túng khi nó xuất hiện - nhẹ nhõm vì nó
vẫn ổn và lúng túng vì đứa trẻ trong cái vóc dáng đàn ông quá khổ này.

Nó là ai? Nó từ đâu đến? Có gì liên quan giữa nó với cậu bé tóc vàng cắt

kiểu Beatle không? Vừa nhón chân - tôi cao chưa đến một mét tám - tôi vừa
hôn lên cái má lún phún râu mà thằng bé vẫn cạo mỗi tuần một lần. Khi nó
miễn cưỡng ôm nhẹ tôi, tôi cảm nhận được khung xương rắn rỏi của đứa
con trai duy nhất.

Chúng tôi vẫn hay ôm hôn nhau, nhưng gần đây, xen giữa những cái ôm

đã có cảm giác e dè, ngượng ngập. Tôi biết Rufus mong muốn chấm dứt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.