TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 180

Mười bốn

Tôi lướt vợt qua mặt hồ vớt mấy thứ đi lạc vào đó, ngắm bóng mặt trời

in trên làn nước lăn tăn những gợn sóng mà tôi vừa tạo ra. Một việc chẳng
cần đến trí óc, cứ vậy mà làm, thật khác xa công việc lúc trước. Tốt thôi.
Tôi cởi áo ra, cảm thấy ánh nắng ban trưa chạm lên vai. Công việc bàn giấy
làm cho thân hình to lớn rắn chắc của tôi trở nên mềm nhũn và yếu ớt.
Nhưng giờ đây không còn những trăn trở, khổ đau nữa. Gã văn phòng yếu
ớt. Lão già ẻo lả. Mèo-đồn xanh xao. Mùa hè đang chờ để trả lại cho tôi
những tháng năm tuổi trẻ.

Ông Winston đang vật lộn với chiếc máy lọc hỏng ở góc hồ bên kia. Tôi

cảm thấy như đang trôi đi, không ưu tư, bềnh bồng trên tiếng saxophone
vẳng lại từ chiếc radio ở xa xa, và mùi cỏ mới cắt trộn lẫn mùi hóa chất mà
Winston dùng để làm cho nước có màu da trời, xanh ngăn ngắt.

Ông nheo mắt vì chói.

- Đội mũ lên đi con. - Ông bảo.

Tôi đội chiếc mũ lưỡi trai và ngước nhìn tòa nhà to lớn. Một cô gái nhìn

tôi từ cửa sổ tầng một. Cô còn trẻ và nghiêm nghị. Tôi kéo sụp vành mũ
xuống, cầm vợt và trở lại với công việc của mình, chầm chậm lướt vợt qua
hồ. Tôi thích âm thanh nó tạo ra. Nghe tựa như tiếng sóng biển rì rào.

Khi tôi ngước nhìn tòa nhà một lần nữa, cô gái đã không còn ở đó. Một

bà quản gia xuất hiện từ những cánh cửa sổ kiểu Pháp và tôi nghĩ chắc bà
sẽ mang cho tôi một tách trà. Bà mặc váy đen tạp dề trắng, kiểu y phục
người hầu thời xưa này xuất hiện nhiều đến lạ lùng ở những tòa nhà như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.