TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 181

vậy. Khi bà đến gần hơn, tôi biết rằng bà không mang cho chúng tôi tách trà
nào cả. Bà đi ngang qua tôi mà không thèm liếc nhìn và tiến thẳng đến chỗ
Winston. Ông đứng dậy, chống cái lưng đau, lắng nghe bà nói mà không
biểu lộ cảm xúc gì. Rồi ông gật đầu và bà trở lại ngôi nhà. Winston cúi
xuống chiếc máy lọc nước.

- Mặc áo vào đi con. - Ông bảo tôi.

Trong một thoáng, tôi nghĩ mình đã vi phạm một điều luật nào đó về

trang phục. Người hầu mặc một kiểu, tài xế mặc một kiểu và người bảo trì
hồ bơi mặc một kiểu. Mà cũng có thể là ông sợ tôi cháy nắng - Winston
luôn lo tôi bị cháy nắng. Nhưng rồi tôi hiểu ra, bật cười để che đậy sự bối
rối. Tôi mặc áo vào, ngước nhìn những ô cửa trống của tòa nhà.

Cô ấy không muốn nhìn thấy vết sẹo của tôi.

***

Chúng tôi làm việc cả ngày, rong chơi giữa những ngôi nhà to bằng chiếc

xe tải màu xanh nhỏ nhắn của ông Winston. Cả hai đang vật lộn với mặt hồ
đầy rác của một ngôi nhà màu trắng ở Holland Park thì Winston bắt gặp tôi
liếc nhìn đồng hồ.

- Một tối hẹn hò quan trọng hả? - Gương mặt ông bình thản, bóng nhẫy

mồ hôi. Rồi ông cười bảo tôi về đi, sáng mai gặp lại.

- Đi mà đón em yêu. - Ông nói.

***

- Anh không phải đến đâu. - Lara nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.