TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 216

Nó thở dài, nằm ườn ra, tay gác sau đầu. Điện thoại rung, nó lôi dưới gối

ra đọc tin nhắn, môi nở nụ cười tươi rói. Dường như đây mới là cuộc sống
thật của nó, chứ không phải hai con người không mời đang đứng ngay cửa
phòng này đây.

- Mẹ không hỏi con có đói hay không. - Lara nói, nụ cười của Ruby biến

mất. - Mẹ có hỏi con như vậy không? Mẹ không nghĩ vậy. Mẹ không hỏi
con cái gì hết. Mẹ chỉ bảo con, vô cùng lịch sự, rằng bữa tối đã dọn sẵn.

- Rồi sao? Kiểu thương cho roi cho vọt á?

- Xuống lầu. Năm phút.

Chúng tôi đi mà không đóng cửa.

- Cứ mỗi lần gặp anh lại thấy con bé lớn hơn một chút. - Tôi bảo Lara.

- Vậy à? Vì đối với em, nó vẫn mãi là một con bê non.

Nàng đi thẳng vào phòng Rufus mà không gõ cửa. Tôi lóng ngóng bên

ngoài. Có mùi đàn ông trong phòng và những tấm rèm u ám. Tôi nghe tiếng
thằng bé ngáy, nhưng tiếng ngáy khác xa những gì tôi nhớ. Tiếng ngáy
nặng nhọc, mỏi mệt hơn. Tiếng ngáy của một người đàn ông lao động quá
sức. Lara kéo rèm cửa. Trời dần sẫm tối.

- Rufus, đến giờ dậy rồi con. Con phải đi làm. Mẹ dọn bữa tối cho con

rồi đó. Bố đang ở đây. Bố có mang một chai Lithuania rất tuyệt đấy.

Rufus càu nhàu, ngồi dậy rồi lại nằm vật xuống. Ngực nó nhiều lông một

cách đáng ngại. Sao mình luôn soi mói chuyện lông tóc của thằng con nhỉ?
Giờ nó đã là đàn ông rồi. Nó sờ soạng tìm cái đồng hồ báo thức rẻ tiền đặt
cạnh giường rồi thở dài. Đồng hồ chỉ bảy giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.