TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 225

- Anh không thể nói với nó. Không được nữa rồi. Tôi theo nàng xuống

lầu. Cửa trước để mở. Tôi không muốn con bé ra ngoài. Tôi gọi tên con và
không hiểu sao tôi nghĩ thế là đủ.

- Ruby.

- Để con yên đi mà.

Rồi nó chạy ra đường, bên ngoài có một chiếc ô tô chờ sẵn, một gã đang

ngồi trong đó. Tôi không biết đó là ai và sau một lúc sững sờ, tôi mới hiểu
gã đang chờ Ruby. Một tên cao to, râu ria lởm chởm không biết là theo mốt
hay vì quá lười nên để mấy ngày chưa cạo. Hắn với mở chốt và đạp cửa xe.
Hắn là một gã đàn ông chứ không phải cậu trai mới lớn, còn con gái tôi thì
mới mười sáu tuổi. Tôi không biết chúng đi đâu, tôi không biết tên đó là ai,
cái gã chết tiệt kia, và dường như có quá nhiều điều tôi không biết. Thật sự
thì tôi cảm thấy như mình chẳng biết gì về thế giới này, trừ một sự thật rằng
con gái tôi không thể nào sống nổi trong căn nhà mà nó đã lớn lên.

- Bố xin con, Ruby, ở nhà đi con.

Giờ đây tôi đang hạ mình van nài, sẵn sàng năn nỉ, sẵn sàng làm bất cứ

điều gì vì con. Nhưng con bé phớt lờ, hoặc cóc cần quan tâm, còn gã râu ria
lởm chởm liếc nhìn tôi với vẻ đểu cáng khi Ruby vào ngồi cạnh hắn.

Cửa xe đóng rầm một tiếng và chiếc xe lao vụt đi. Tôi thẫn thờ hồi lâu,

mãi sau khi đèn thắng nhấp nháy rồi chiếc xe rẽ đâu mất.

Rufus đứng trước cửa, mặc vest, thắt cà-vạt, sẵn sàng cho một đêm làm

việc ở siêu thị. Tôi đặt tay lên vai con, hai cánh tay dài lóng ngóng của nó
thân quen đến ấm lòng.

- Để bố chào mẹ rồi bố cùng đi xe buýt với con nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.