TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 242

- Thôi ngay! - Cô ả hét lên.

Muộn rồi còn đâu, tôi thầm nghĩ.

***

Điều ấn tượng đầu tiên về nhà tù là phụ nữ và trẻ con. Một đám toàn trẻ

con và phụ nữ. Những bà mẹ nhí bế em bé, những bà mẹ đứng tuổi dắt mấy
đứa con mới lớn đi học về ghé thăm bố chúng. Rồi có những bà mẹ không
già không trẻ lủi thủi bước theo lũ con đã lớn và sắp sinh con. Họ khệ nệ
ôm thuốc lá và bánh quy. Mấy tên cai ngục lầm lì quanh họ kiên nhẫn như
những gã chăn cừu.

Tôi từng vào tù. Rất nhiều lần. Nhưng chưa bao giờ phải xếp hàng cả.

Chưa bao giờ phải chờ làm thủ tục. Chỉ cần giơ thẻ và nở nụ cười là đã
được phép vào trong. Chưa bao giờ phải đi qua những chốt kiểm tra, nghe
cánh cửa đóng sầm sau lưng, thời gian đằng đẵng và những bức tường khép
chặt vây quanh. Khi tôi bước vào phòng thăm tù nhân, cậu ta đang ngồi đợi
tôi, sẵn sàng trò chuyện, như biết trước rằng sẽ có một ngày chúng tôi gặp
nhau thế này.

- Chúng tôi không biết mẹ mình là ai. - Cậu ta nói. - Bà ấy đã bỏ đi. Đi

bộ. Quá sức đối với bà. Tiền bạc trong nhà đều đội nón ra đi vì ông bố mê
cá cược đua ngựa. Có thể bà đi theo một người đàn ông khác. Tôi cũng
chẳng biết nữa. Nhưng bố đã nuôi nấng chúng tôi. Tất cả chúng tôi. Bốn
trai và sáu gái, chỉ mình ông trông coi. Thật hiếm thấy lúc bấy giờ, mà ngay
cả thời buổi bây giờ cũng vậy. Rồi ông qua đời. Bố chúng tôi. Ở tuổi ba
mươi chín. Đau tim. Chết ngay ở phòng cá cược để lãnh thưởng. Hồi nhỏ,
tôi nghĩ cái tuổi đó là hơi già. Sống cũng khá thọ rồi. Nhưng khi lớn hơn,
tôi mới hiểu tuổi đó còn quá trẻ. - Rồi cậu ta bật cười. - Nhưng ông muốn
nghe về anh Frank mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.