TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 253

- Lara sao rồi? Mấy đứa nhỏ nữa?

- Đều khỏe cả.

Tôi nhận ra giờ đây tôi đã làm cho cả nhà thất vọng. Không có lời bào

chữa. Tôi không đủ tư cách làm một người cha, một người chồng, thậm chí
làm một người đàn ông. Vợ tôi. Con trai tôi. Con gái tôi. Tôi đã mất họ vì
tôi đáng bị như thế. Tôi đã đi con đường của mình. Đầu tiên là cảnh sát
George. Và sau đó là gã George đi tìm cuộc đời. Rồi tôi đơn độc trong hành
trình ấy. Làm sao tôi có thể khẳng định rằng họ không thể nào sống tốt khi
không có tôi?

Mắt Larry đã khép nhưng anh vẫn nói.

- Hứa với tôi là anh sẽ thưởng thức từng chiếc bánh mì kẹp nhé.

- Miễn là nó không nằm trong khẩu phần ăn của bệnh viện.

Anh mỉm cười, một lúc sau, hơi thở anh khác đi và tôi biết anh đã ngủ.

Không phải ngủ thật sự. Ngủ vì ngấm thuốc. Giấc ngủ bệnh viện. Và tôi,
trên chiếc ghế cạnh giường, cũng thiếp ngủ theo. Một giấc ngủ bắt chước
tội nghiệp. Giấc ngủ lắt nhắt. Nhưng tôi cũng ngủ được vài giờ, vì khi tỉnh
dậy thì trời đã sáng, mấy con chim quái gở hót nhặng lên và ánh sáng đang
rón rén vào phòng.

Tôi nhìn bạn mình. Gương mặt anh dường như bất động. Tôi nuốt nước

bọt, đứng lên nhìn gần hơn. Tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt của anh ấy như
vậy, chưa bao giờ thấy vẻ mặt nào như thế trong đời.

Tôi với nút nhấn gọi y tá, đột nhiên anh ấy cựa quậy, tiếng rên rỉ như từ

đâu đó sâu thẳm bên trong giấc ngủ ngấm thuốc vọng ra và tôi đặt nút nhấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.