TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 268

Ba chúng tôi nhìn con bé chậm chạp bước lên cầu thang và cảm giác của

mười năm trước lại quay về, cảm giác khi con bé chạy ra đường mà không
nhìn xe cộ, hay nhảy trên bàn phòng khách đang bày đầy ly tách, hay với
tay cầm ngọn nến, hay lộn ngược vắt vẻo trên khung leo trèo cho đến khi
mặt đỏ rần lên - cái cảm giác của người cha người mẹ khi những đứa con
thoát ra ngoài và hành động ngu ngốc, điên khùng, một cơn giận run người
pha lẫn nhẹ nhõm bao trùm làm bạn không còn biết nên khóc hay hét lên.

- Con bé ổn rồi. Cứ để nó nghỉ ngơi một chút.- Tôi bảo Lara.

Nàng nhìn tôi và bố rồi lắc đầu. Tóc tôi lòa xòa. Tôi nắm bàn tay bị xước

ở khớp ngón tay. Bố vỗ vai nàng cười xòa như muốn nói Trẻ con ấy mà!

- Anh đang chảy máu kìa.

- Anh không sao. Nàng lảm nhảm.

- Nhưng con bé đã ở đâu? Chuyện gì xảy ra thế? Anh có gọi cảnh sát

không?

Tôi nhìn ông già thân yêu của mình và mỉm cười. Ta là cảnh sát.

- Ý em là những cảnh sát thật thụ kia. - Lara nói, hơi hạ thấp chúng tôi. -

Không phải bố và anh.

- Nó ổn. Nó hơi hoảng sợ, nhưng giờ ổn rồi. Thật mà.

Lara nhìn lên lầu và chúng tôi nghe tiếng chân Ruby nặng nề bước quanh

phòng. Và tôi nhìn thấy tất cả dường như chực trào ra trong nàng, sự nhẹ
nhõm và căng thẳng, nỗi trầm uất khi phải làm người mẹ đơn thân. Những
nếp nhăn trên của nàng dường như hằn sâu hơn vì điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.