TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 270

Hai mươi

Trong lúc Jazzie B hát rằng Africa Centre sẽ là trung tâm của thế giới thì

tôi tợp một ngụm sâm banh từ chiếc cốc giấy và lắc lư theo điệu Soul II
Soul. Tôi thề là sẽ không say. Không phải đêm nay. Không phải vào sinh
nhật thứ bốn mươi của Lara. Rồi DJ mở bài gì đó của Duran Duran, và cơ
thể tôi ngừng lắc lư. Chắc tôi không say đến thế đâu.

Trường múa dành căn phòng lớn cho nàng. Tôi cứ hình dung là sảnh hội

nghị rộng mênh mông của một ngôi trường thuộc khu phố cổ là quá rộng,
vậy mà nó chật như nêm bởi tất cả đều đến. Đó là những người bạn lâu rồi
nàng không gặp. Đêm nay họ đều ở đây, và khi căn phòng ngập tràn âm
thanh của những năm tám mươi, tôi nhớ lại hình ảnh họ ngày xưa, những
vũ công ở độ tuổi đôi mươi, kéo đến Africa Centre tiếp tục nhảy múa sau
khi kết thúc vở Những người khốn khổ. Giờ đây họ đều đứng tuổi, nhưng
vẫn còn điều gì đó đọng lại trong từng bước nhảy, vẫn còn điều gì đó thấm
sâu vào máu thịt khi họ hòa cùng những giai điệu sôi động. Những ông
chồng ngà ngà say cố gắng bắt kịp họ, giống như tôi đã từng cố gắng. Lara
đang ở giữa bạn bè, nhảy cùng con gái và hét gì đó với DJ trên sân khấu và
anh chàng DJ gật đầu. Nhạc chuyển sang khúc dạo đầu phóng khoáng vui
tươi của một bản nhạc cổ điển. Tôi đến xem bố mẹ thế nào.

Bố mẹ đang quan sát từ phía bên kia đám đông. Mẹ mỉm cười và nhịp

chân theo điệu nhạc, còn bố đăm chiêu cùng lon bia chưa mở trên tay, nhăn
mặt vì âm thanh quá lớn. Ngoại cũng ngồi đó, nhấp từng ngụm rượu anh
đào mà bà đã cầm suốt hai tiếng đồng hồ, gục gặc đầu như đây vẫn là thời
kỳ hoàng kim của cô ca sĩ. Cả ba ngồi trên những chiếc ghế học sinh, tạo
nên một lãnh địa riêng nhỏ bé dành cho người già. Tôi hỏi họ có cần tôi
mang thức uống đến không nhưng họ đều từ chối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.