TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 71

Hoàng tử được báo chí khen ngợi. Tôi ở vùng West End, phía Tây Luân
Đôn, chuyên đuổi theo những tên hút chích, cướp giật, những gã say xỉn
lạng lách quanh bùng binh để cảnh sát Keith Rooney bợp tai và bảo chúng
không được hư hỏng nữa. Tôi là một gã to lớn mũi gãy không biết sợ cái
thế giới vật chất này. Và đó là điểm nàng thích ở tôi. Tôi là món thịt khoai
tây chắc bụng, nhưng đó cũng có thể là điều khiến các cô gái khác quay đi.
Ý tôi là phụ nữ. Nàng biết tôi sẽ không bao giờ thôi yêu nàng. Nàng biết
rằng tôi không bao giờ như vậy, biết rằng tôi luôn là kẻ hàm ơn, bởi rõ ràng
nàng là mâm son, còn tôi là đũa mốc. Nhất là cánh đàn ông, cái nhìn của họ
ngụ ý Ôi, hoa nhài cắm bãi... Và khi tôi trừng mắt nhìn lại, họ ngó lơ chỗ
khác. Bởi họ nhận thấy điều gì đó ở tôi. Không phải vì tôi là cớm. Không
phải vì khổ người ngoại cỡ của tôi. Càng không phải vì lúc đó tôi đang cố
gắng ra oai giống bố. Mà họ cảm nhận được rằng họ đang mạo hiểm đặt
chân lên thánh địa. Bởi nàng là tất cả đối với tôi. Và thế là họ lui bước.

Mọi thứ có thể đã khác đi nếu bố mẹ nàng không mất vì tai nạn xe hơi

lúc nàng mười hai tuổi. Họ đang trên đường đến sân bay đón nàng trở về
sau chuyến đi trượt tuyết do trường tổ chức - bảy ngày rộn rã tiếng cười
trên một ngọn núi ở Pháp. Đường trơn trợt vì mưa và xe của họ va vào đuôi
của một chiếc xe tải bị xì lốp đang đỗ trên đường cao tốc.

Giá bố mẹ nàng còn sống... Nhưng họ đã không còn.

Và bạn không bao giờ thật sự biết trân quý niềm hạnh phúc thầm lặng

khi có một mái ấm gia đình, một bến đỗ bình yên cho đến lúc cuộc sống
cướp tất cả mọi thứ khỏi tay bạn.

***

Khi tôi dìu bà ngoại của Lara từ giường sang ghế, bà hỏi:

- Con có thấy cuốn sách của bà không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.