TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 91

- Luân Đôn chết tiệt. Ta ghét mi kịch liệt. Thô lỗ chết được. Gọi 999,

tổng đài nói ‘phiền quá đi, xì’.

Ai đó quăng khúc bánh mì kẹp thịt vào mặt nó.

Gã dẫn chương trình tắt micro. Thằng nhóc lui vào trong vẻ tủi nhục,

nhưng vẫn ngoác miệng cười, vài lát khoai tây và rau diếp treo toòng teng
trên ve áo làm từ da cá mập.

Thế rồi tim tôi như ngừng đập bởi Rufus đã bước lên trên sân khấu với

nụ cười lạnh băng mà tôi từng thấy trên khuôn mặt nó từ rất lâu rồi - vào
ngày đầu tiên đến trường và khi nó là đứa cuối cùng đến dự bữa tiệc sinh
nhật đứa bạn, khi nó cố nén để không bật khóc. Nụ cười ẩn chứa nỗi khiếp
sợ.

Tôi vỗ tay, tiếng độp độp lạc lõng. Vài lời chế nhạo râm ran - thế gian

này có quá nhiều điều châm biếm - chúng ở đâu ra vậy chứ? Và đôi ba
tiếng hú miễn cưỡng. Cạnh tôi, mẹ thằng bé bồn chồn, căng thẳng. Tôi siết
chặt tay nàng.

Rufus oang oang:

- Ngày nay, mọi thứ đều trở nên thuận tiện, mọi thứ đều trở nên dễ dàng.

Giọng nó quá lớn và micro đặt quá gần. Một tràng hú hồi đáp vang lên

trong quán rượu nhỏ màu nâu. Tiếng ai đó cười hô hố, cho dù không phải vì
Rufus, cũng không có vẻ mỉa mai, nhưng vẫn chính là nó - cố tình hạ nhục
và hạ thấp mọi thứ, đầy ác ý, làm cho người ta không thể ngoi đầu lên
được. Có lẽ con trai tôi đang nấp sau nụ cười và nghĩ như vậy là đủ để nó
chống chọi với cái thế giới tàn nhẫn này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.