TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 10

“Sao lại không? Cậu ấy vô hình ạ?”

“Ái chà, hãy xem bộ óc của anh chàng này kìa!” Ông nhướng mày lên

như thể khả năng suy luận của tôi đã khiến ông ngạc nhiên. “Tên cậu ta là
Millard. Một anh chàng rất nhộn. Thỉnh thoảng cậu ta sẽ nói, “Này Abe, tớ
biết hôm nay cậu đã làm gì đấy nhé, đoạn kể lại xem cháu đã đi đâu, đã ăn
gì, cả vụ cháu ngoáy mũi khi tưởng không có ai nhìn nữa. Đôi lúc cậu ta sẽ
đi theo cháu, lặng thinh như một con chuột, không mặc gì trên người để
cháu không thể trông thấy cậu ta theo dõi mình!” Ông lắc đầu. “Tưởng
tượng được chứ, chàng trai?”

Ông đưa cho tôi một bức ảnh khác. Sau khi tôi đã có chút thời gian ngắm

nghía nó, ông hỏi, “Thế nào? Cháu thấy gì?”

“Một cô bé phải không ạ?”

“Gì nữa nào?”

“Cô ấy đội một chiếc mũ miện.”

Ông tôi gõ gõ vào phần dưới bức ảnh. “Còn hai bàn chân cô ấy thì sao?”

Tôi cầm bức ảnh đưa lại gần hơn. Đôi bàn chân cô gái không chạm

xuống mặt đất. Nhưng cũng không phải cô đang nhảy, cô gái dường như
đang lơ lửng trong không trung. Miệng tôi há hốc.

“Cô ấy đang bay!”

“Gần đúng”, ông tôi nói. “Cô bé đang bay lên. Chỉ có điều cô ấy không

thể hoàn toàn kiểm soát bản thân, thành ra đôi khi bọn ông phải buộc một
sợi dây vào cô ấy để giữ cô ấy khỏi trôi đi mất!”

Đôi mắt tôi dán chặt vào khuôn mặt búp bê đầy ám ảnh của cô gái. “Thật

thế ạ?”

“Tất nhiên là thật”, ông cáu kỉnh nói, lấy lại bức ảnh và thay thế nó bằng

một bức ảnh khác, lần này chụp một cậu bé gầy khẳng khiu đang giơ một
tảng đá lớn lên. “Victor và em gái cậu ta không thông minh cho lắm”, ông
nói, “nhưng cháu ạ, hai anh em họ quả rất khỏe!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.