TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 9

“Là chim gì hả ông?” một buổi chiều năm lên bảy, tôi hỏi trong lúc đưa

mắt nhìn ông đầy ngờ vực từ bên kia bàn chơi bài, khi ông vừa để tôi thắng
cờ tỷ phú.

“Một con chim ưng to hút tẩu thuốc”, ông đáp.

“Ông ơi, ông nghĩ cháu ngớ ngẩn lắm hay sao thế ạ.”

Ông đưa ngón cái gạt qua đống tiền màu cam và xanh dương đang vơi

dần của mình. “Ông hông bao giờ ngẫy cháu ngớ ngẩn, Yakob.” Tôi biết
mình đã làm ông buồn vì khẩu âm Ba Lan vốn chẳng bao giờ ông để lộ
bỗng buột ra rất rõ, khiến cho không trở thành hông và nghĩ biến thành
ngẫy. Cảm thấy có lỗi, tôi quyết định đành cho ông thêm cơ hội.

“Nhưng tại sao lũ quái vật lại muốn làm hại ông ạ?” tôi hỏi.

“Vì bọn ông không giống những người khác. Bọn ông đặc biệt.”

“Đặc biệt thế nào cơ?”

“À, đủ kiểu đặc biệt”, ông kể. “Có một cô bé biết bay, một cậu bé nuôi

ong trong cơ thể, một người anh trai và cô em gái có thể nâng bổng những
tảng đá lên quá đầu.”

Khó mà dám chắc ông có đang nghiêm túc hay không. Thế nhưng lại

phải nói rõ, ông tôi không phải người có tiếng hay kể chuyện cười. Ông cau
mày khi nhìn ra vẻ nghi ngờ trên mặt tôi.

“Được rồi, cháu không nhất thiết phải tin lời ông”, ông nói. “Ông có ảnh

đây này!” Ông đẩy chiếc ghế gấp đang ngồi ra sau và đi vào trong nhà, để
tôi lại một mình ngoài hàng hiên có lắp kính. Một phút sau, ông trở ra, cầm
theo một hộp đựng xì gà cũ. Tôi nhổm người ra trước để nhìn trong khi ông
lấy ra bốn bức ảnh nhăn nhúm ố vàng.

Đầu tiên là một bức ảnh mờ nhòe chụp thứ gì đó trông như một bộ quần

áo mà không thấy người mặc. Hoặc thế, hoặc người mặc đồ không hề có
đầu.

“Tất nhiên là cậu ta có đầu!” ông tôi vừa nói vừa cười. “Chỉ có điều cháu

không thể nhìn thấy được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.