TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 270

“Vừa có một người hôm trước”, tôi nói, nghĩ tới người quan sát chim đã

làm bố tôi buồn phiền.

“Cậu có nhìn thấy mắt người đó không?” bà hỏi.

“Thực sự thì không. Lúc đó rất tối, và ông ta đang đội một cái mũ to che

khuất một phần khuôn mặt.”

Bà Peregrine cắn nhẹ khớp đốt ngón tay, lông mày bà nhíu lại.

“Sao thế? Bà nghĩ người đó có thể là một trong số chúng không?”

“Không thể nào chắc chắn được nếu không nhìn thấy đôi mắt”, bà nói,

“nhưng khả năng cậu bị bám theo khi tới hòn đảo này làm ta rất lo ngại.”

“Ý bà là sao? Bị một xác sống bám theo?”

“Có thể chính là kẻ cậu mô tả là đã trông thấy vào buổi tối ông cậu chết.

Điều đó có thể giải thích vì sao chúng để lại mạng sống cho cậu - để cậu có
thể dẫn chúng tới một miếng mồi còn đáng giá hơn: nơi này.”

“Nhưng làm sao chúng biết cháu là người đặc biệt? Đến cháu còn không

biết!”

“Nếu chúng biết về ông cậu, cậu có thể tin chắc là chúng cũng biết cả về

cậu nữa.”

Tôi nghĩ về tất cả những cơ hội chắc chắn chúng đã có để giết tôi. Tất cả

những lần tôi cảm thấy chúng ở gần kề trong những tuần tiếp sau cái chết
của ông nội Portman. Có phải chúng đã theo dõi tôi không? Để chờ tôi làm
đúng những gì tôi đã làm, và tới đây?

Cảm thấy choáng váng, tôi gục lên hai đầu gối. “Cháu không nghĩ bà có

thể cho phép cháu uống một ngụm thứ vang đó”, tôi nói.

“Đương nhiên là không.”

Đột nhiên, tôi cảm thấy ngực mình thắt lại. “Liệu có nơi nào cháu được

an toàn không?” tôi hỏi bà.

Bà Peregrine đặt bàn tay lên vai tôi. “Ở đây cậu được an toàn”, bà nói.

“Và cậu có thể sống cùng chúng ta đến chừng nào cậu muốn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.