TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 271

Tôi cố mở lời, nhưng chỉ phát ra được những lời lí nhí rời rạc. “Nhưng

cháu... cháu không thể... bố mẹ cháu.”

“Họ có thể yêu cậu”, bà thì thầm, “nhưng họ sẽ không bao giờ hiểu

được.”

***

Khi tôi về tới thị trấn, mặt trời đang hắt những cái bóng dài đầu tiên vắt

ngang qua các con đường, những bợm rượu đã uống cả đêm đang chếnh
choáng quay vòng quanh các cột đèn trên cuộc hành trình bất đắc dĩ trở về
nhà, các ngư dân đang nặng nhọc lê bước ra bến tàu với những đôi ủng to
màu đen, còn bố tôi chỉ mới bắt đầu cựa mình tỉnh dậy từ một giấc ngủ
nặng nề. Trong khi ông xuống khỏi giường mình, thì tôi đang leo lên
giường tôi, kéo chăn trùm lên bộ quần áo đầy cát chỉ vài giây trước khi ông
mở cửa để kiểm tra.

“Cảm thấy ổn chứ con?”

Tôi rên lên và lăn người tránh xa khỏi bố, ông bèn đi ra ngoài. Chiều

muộn hôm đó, tôi tỉnh dậy thì thấy một tờ giấy nhắn đầy cảm thông và một
hộp thuốc cảm trên mặt bàn phòng sinh hoạt chung. Tôi mỉm cười và cảm
thấy có lỗi trong thoáng chốc vì đã nói dối ông. Sau đó, tôi bắt đầu lo lắng,
ông đang lang thang ngoài kia qua các mũi đất cùng cái ống nhòm và cuốn
sổ ghi chép nhỏ của ông, có thể cùng với một gã điên đã giết đám cừu.

Dụi dụi xua giấc ngủ ra khỏi đôi mắt sau đó mặc áo mưa, tôi đi một vòng

quanh làng rồi quanh những vách đá và bãi biển gần đó, hy vọng sẽ bắt gặp
bố tôi hoặc nhà điểu cầm học kỳ dị kia - và nhìn thật rõ đôi mắt ông ta -
nhưng chẳng thể tìm thấy ai trong hai người. Trời đã nhá nhem, cuối cùng
tôi đành bỏ cuộc và quay về Priest Hole thì thấy bố đang ngồi ở quầy bar,
nhâm nhi bia cùng các vị khách quen. Từ những vỏ chai rỗng ở quanh ông,
tôi nghĩ hẳn ông đã ngồi đó được khá lâu.

Tôi ngồi xuống cạnh ông, hỏi ông có thấy nhà quan sát chim râu xồm hay

không. Ông bảo không thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.