TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 86

“Vâng. Hay bất cứ ai khác.”

Bố tôi đóng màn hình laptop xuống, một dấu hiệu chắc chắn cho hay tôi

sắp nhận được toàn bộ sự chú ý của ông. “Bố có thể thấy con rất thất vọng.”

“Thế đấy, con không vượt hàng nghìn dặm tới đây để tìm kiếm một trại

trẻ đầy ắp rác rưởi.”

“Vậy con định làm gì?”

“Tìm người để hỏi chuyện. Có người sẽ biết chuyện gì đã xảy ra với

những đứa trẻ từng sống tại đó. Con đoán một vài người trong số họ hẳn
vẫn còn sống, nếu không phải quanh đây thì cũng trong đất liền. Trong một
nhà dưỡng lão hay đâu đó.”

“Hẳn rồi. Cũng là một ý tưởng.” Song bố tôi chẳng có vẻ gì là đã bị

thuyết phục. Tiếp theo là một khoảng ngừng gượng gạo, rồi ông nói, “Vậy
khi đã ở đây rồi, con có cảm thấy bắt đầu nắm bắt tốt hơn về con người
trước đây của ông nội không?”

Tôi ngẫm ngợi. “Con không biết. Con đoán là vậy. Đây chỉ đơn giản là

một hòn đảo thôi, bố biết vậy mà phải không?”

Bố tôi gật đầu. “Chính xác.”

“Còn bố thì thế nào?”

“Bố ư?” Ông nhún vai. “Bố đã thôi không còn cố tìm cách hiểu ông nội

con từ lâu rồi.”

“Thật buồn quá. Chẳng lẽ bố không thấy quan tâm sao?”

“Tất nhiên, trước đây bố cũng từng quan tâm. Thế rồi, sau một thời gian,

bố không còn quan tâm nữa.”

Tôi có thể cảm thấy cuộc trò chuyện đang đi theo một hướng không làm

tôi hoàn toàn thoải mái, nhưng tôi vẫn nhất quyết tiếp tục. “Tại sao?”

“Khi ai đó không chịu mở cửa cho con vào, cuối cùng con sẽ thôi không

gõ cửa nữa. Hiểu bố muốn nói gì chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.