TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 85

Chương 4

Sau khi đã nhảy lên ngã xuống, quờ quạng tìm đường như một người mù

qua cánh rừng và màn sương mù, để rồi quay trở lại với thế giới của mặt
trời và ánh sáng, tôi ngạc nhiên phát hiện ra mặt trời đã lặn, ánh sáng
chuyển sang đỏ quạch. Bằng cách nào đó, cả ngày đã trôi qua. Tại quán
rượu, bố đang chờ tôi, trên mặt bàn trước mặt ông là một vại bia đen kịt như
màn đêm và chiếc laptop đã mở. Tôi ngồi xuống và xoáy luôn vại bia của
bố khi ông còn chưa kịp ngừng gõ bàn phím để ngẩng đầu lên.

“Ôi, Chúa lòng lành”, tôi phun ra phì phì sau khi ực cả một ngụm đầy,

“cái gì thế này? Dầu nhớt lên men chắc?”

“Gần đúng rồi đấy”, ông bật cười nói, rồi giật lại món đồ uống. “Nó

không giống bia Mỹ. Mà con cũng đâu đã biết mùi vị bia Mỹ ra sao, phải
không nào?”

“Đương nhiên là chưa”, tôi nói kèm theo một cái nháy mắt, cho dù đúng

là như thế. Bố thích nghĩ rằng tôi cũng hòa đồng và thích phiêu lưu như ông
hồi còn bằng tuổi tôi - ý tưởng huyễn hoặc có vẻ dễ tồn tại lâu dài nhất.

Tôi trải qua một cuộc truy vấn ngắn xem tôi đã tới chỗ ngôi nhà bằng

cách nào và ai đã đưa tôi tới đó, và vì kiểu nói dối dễ nhất là bỏ bớt chi tiết
ra khỏi một câu chuyện thay vì thêm thắt vào, tôi đã vượt qua thử thách một
cách xuất sắc. Tôi đương nhiên quên hẳn không nhắc tới chuyện Worm và
Dylan đã lừa tôi giẫm ngập chân vào phân cừu rồi đánh bài chuồn khi còn
cách đích nửa dặm. Bố có vẻ phấn khởi vì tôi đã tìm được hai cậu nhóc trạc
tuổi mình; tôi đoán tôi cũng đã quên nhắc đến chuyện cả hai cậu chàng nọ
đều ghét tôi.

“Vậy trại trẻ thế nào?”

“Nát bươm.”

Bố tôi rụt người. “Bố đoán đã một thời gian dài trôi qua kể từ khi ông nội

con sống ở đó, phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.