TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 87

Hiếm có khi nào bố tôi lại nói thế này. Có thể đó là do vại bia, có thể vì

chúng tôi đang rất xa nhà, mà cũng có thể vì ông cho rằng cuối cùng tôi đã
đủ lớn để nghe chuyện kiểu này. Dù lý do là gì đi nữa, tôi cũng không muốn
ông dừng lại.

“Nhưng ông là bố của bố. Làm sao bố lại bỏ cuộc đơn giản vậy thôi?”

“Người bỏ cuộc không phải là bố!” tiếng ông bật ra có phần hơi quá lớn,

ông bèn cúi mặt nhìn xuống, bối rối lắc lắc vại bia. “Chỉ đơn giản... bố nghĩ,
thực ra là ông nội con không biết cần làm bố như thế nào, nhưng cảm thấy
kiểu gì cũng phải trở thành một người bố, vì không ai trong số các anh chị
em của ông sống sót qua chiến tranh. Vậy là ông của con giải quyết việc
này bằng cách lúc nào cũng vắng mặt - đi săn, đi công chuyện, con biết đấy.
Và thậm chí ngay cả khi ông có mặt cũng chẳng khác gì không có.”

“Có phải đây là chuyện về một dịp Halloween không ạ?”

“Con đang nói về cái gì đấy?”

“Bố biết đấy... từ bức ảnh.”

Đó là một câu chuyện cũ, và nó như thế này. Lúc đó là dịp Halloween.

Bố tôi đã bốn hay năm tuổi mà chưa bao giờ được chơi trò “cho kẹo hay bị
ghẹo”, và ông nội Portman đã hứa đưa bố tôi đi chơi trò này khi ông đi làm
về. Bà nội đã mua cho bố tôi bộ quần áo thỏ màu hồng ngớ ngẩn, bố tôi
mặc nó vào rồi ngồi bên lối chạy xe đợi ông nội về nhà từ lúc năm giờ đến
khi tối mịt, nhưng ông nội không hề xuất hiện. Bà nội đã nổi điên đến mức
bà chụp một bức ảnh bố tôi đang khóc ngoài đường để cho ông tôi thấy ông
là một ông bố tồi đến thế nào. Chẳng cần phải nói, bức ảnh đó từ lâu đã trở
thành một truyền kỳ trong các thành viên gia đình, và là một nỗi ngượng
ngùng lớn lao cho bố tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.