TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 101

Cách đó không xa là chợ Tây, cảm thấy về vương phủ ngay thì không ổn,
cô bèn đi vào một tiệm bán canh trong góc chợ.

Không gian bên trong quán rất hẹp, ngồi cùng bàn với cô là một cặp mẹ
con, bé gái chừng bảy tám tuổi, ngồi trên ghế chân còn chưa chạm đất.
Người mẹ dùng đũa xắn sợi mì dài thành từng đoạn nhỏ, bón cho con ăn.

Hoàng Tử Hà trông mà ngẩn người. Thấy cô cứ nhìn chằm chặp, người mẹ
ngượng nghịu cười nói, “Cháu còn bé, ăn sợi dài không tiện.”

“Ồ vâng, phải phải.” Hoàng Tử Hà đáp, khóe mắt chợt cay cay. Nhớ lại
thuở mới lên mười, mẹ cũng xắn mì cho cô như thế, khiến cha ngồi đối
diện phải lắc đầu, “Lớn chừng ấy rồi, nuông quá sinh hư, từng này tuổi còn
phải mẹ bón cho.” Đại ca ngồi bên trái cô, vừa xì xụp ăn mì vừa giễu, “Lêu
lêu, lớn chừng ấy còn phải bón, sau này nhớ tìm lang quân đảm đang để
hắn thay mẹ hầu hạ cho nhé!”

Bấy giờ cô đã vùng vằng quăng đũa xuống chạy thẳng về phòng, giận dỗi
không chịu ăn cơm. Nhưng chỉ lát sau, mẹ lại bưng cơm đến ngọt ngào dỗ
cô ăn. Vừa ăn được mấy miếng, ngẩng lên thì thấy cha đứng xa xa ngoài
cửa sổ nhìn về phía mình. Bắt gặp ánh mắt cô, ông bèn giả vờ chỉ đi ngang
qua, thong dong thả bộ trên con đường nhỏ rải sỏi ở vườn sau mất hút.

Bao chuyện vụt vặt tầm thường ngày ấy, giờ hồi tưởng lại như hiển hiện
trước mắt, thậm chí những hòn sỏi dưới chân cha xếp thành hình dạng gì,
bóng cây ngoài song hắt lên tay mẹ thế nào, đều hiện lên rành rành, trông
rõ mồn một.

Bất giác chạnh lòng hồi tưởng lại khiến những ưu sầu và phẫn hận trong cô
bị khuấy động, đan dệt vào nhau. Cuối cùng Hoàng Tử Hà phải cắn chặt
môi, run rẩy nín thở, mới ngăn được nỗi bi phẫn và nước mắt đồng loạt trào
lên. Cô nuốt lại tất cả, chôn vùi thật sâu trong mạch máu.

Cha, mẹ, đại ca…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.