TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 100

phụ nữ vội ôm lấy vai Vương Nhược, cười nói.

Hoàng Tử Hà nhờ thế mới được thoát thân, vội an ủi, “Cô nương đừng lo!
Quỳ vương rất dễ gần, huống hồ cô nương là thiên kim nhà họ Vương ở
Lang Gia, dung mạo lại như hoa như ngọc thế này, gia đã chọn cô nương từ
bấy nhiêu người, nhất định sẽ trân quý hơn báu vật, bạc đầu không chia
lìa.”

Vương Nhược ngước lên nhìn cô, nói khẽ, “Đa tạ tiểu công công, mong
rằng sẽ được như… lời chúc của công công.” Đoạn nàng nở một nụ cười
gượng gạo, gương mặt lộ rõ vẻ sợ sệt, “Ta… Ta vừa gặp mặt vương gia đã
chẳng biết phải làm gì nữa, đến bước chân cũng cứng đờ. Công công thấy
đấy, gia trông bộ dạng đó nhất định sẽ cho rằng ta ngốc nghếch, càng như
vậy ta càng căng thẳng, sợ gia không vừa ý, song lại không biết rốt cuộc
mình nên làm gì, mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả lưng…”

Hoàng Tử Hà thấy nàng càng nói càng hồi hộp, vội trấn an, “Đừng lo,
vương gia không để bụng đâu, nhất định gia sẽ hiểu cho tiểu thư mà.”

Nhũ mẫu lập tức phụ họa, “Đúng thế, nâng khăn sửa túi cho Quỳ vương là
giấc mộng của biết bao thiếu nữ kinh thành. Cô nương nhà chúng ta từ nhỏ
đã rất ngưỡng mộ Quỳ vương, tâm trạng thấp thỏm hồi hộp này, hẳn tiểu
công công cũng hiểu.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, “Vâng, ai biết quan sát đều nhận ra cả mà.”

Vương Nhược hít vào một hơi thật sâu rồi khẽ nói, “Đa tạ công công.”

Trừ câu đó ra, nàng không nói thêm một tiếng nào nữa.

Xe ngựa đến gần phường Quang Đức. Trước khi xuống Hoàng Tử Hà lại
cảm tạ hai người kia thêm lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.