TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 113

thường dân, còn đích thân đến nhà thăm hỏi, tôn là hoàng tỷ. Nô tài nghĩ
hoàng gia cũng có tình cảm, việc gì cũng có thể dựa theo lệ thường mà
suy.”

“Ừm… ta cũng nghĩ thế.” Vương Nhược ôm cuốn sách vào lòng, vẻ mặt
vẫn chưa bớt hoang mang. Hoàng Tử Hà thầm duyệt lại một lượt những lời
vừa nói, chẳng thấy điểm gì quan trọng, bèn nhìn theo ánh mắt Vương
Nhược, phát hiện trên bàn đặt một cành mẫu đơn.

Cành mẫu đơn này chính là mẫu đơn khởi lưu ly hôm nào, giờ đang được
cắm trong một chậu pha lê lớn, bên trong đổ nước xâm xấp, vừa đủ nhúng
cành hoa để giữ tươi lâu. Song hoa đã bắt đầu có dấu hiệu héo úa, rụng mất
mấy cánh, các cánh còn lại thì hơi quăn mép.

Thấy cô chăm chú nhìn đóa hoa, Vương Nhược lại đỏ bừng mặt lên, vội cúi
gằm đầu, cuộn tròn quyển sách lại, bộ dạng hết sức thẹn thùng.

Cứ nhìn dáng vẻ kia, đủ thấy nàng đã rung động vì Quỳ vương. Hoàng Tử
Hà cảm nhận rõ rệt niềm ái mộ và khao khát của thiếu nữ vừa chớm biết
yêu này dành cho Lý Thư Bạch, nhất thời cũng ngơ ngẩn cả ra, tựa hồ bị
lây tâm trạng của nàng.

Vương Nhược cúi đầu vuốt ve đóa khởi lưu ly ngâm trong nước, e thẹn nói
khẽ, “Nhất định Sùng Cổ đang cười thầm ta.”

“Nô tài cười gì vương phi chứ?” Hoàng Tử Hà cười hỏi.

Nàng ngượng ngùng giơ tay che mặt, nói khẽ, “Chẳng rõ công công có
đồng cảm được với tâm trạng của ta không. Trước đây ta cứ nghĩ, chẳng rõ
phu quân tương lai ra sao, cuộc đời về sau ra sao, ta sẽ nương tựa một
người thế nào. Nhưng vào khoảnh khắc được dẫn vào nội điện, ngẩng đầu
trông thấy Quỳ vương, ta đã hiểu ra tất cả, chỉ nháy mắt mà ta thấy cả
đường đời mình bày ngay trước mắt, không còn sợ hãi tương lai… Ta thấy
chàng đứng giữa hào quang, tay cầm cành mẫu đơn này, toàn thân sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.