TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 114

bừng như ngọc. Ngay lập tức, ta đã biết mình sẽ ở bên người ấy suốt cả một
đời…”

Nhớ lại cảnh tượng Vương Nhược gặp Lý Thư Bạch lần đầu, Hoàng Tử Hà
không thấy giống như nàng miêu tả gì hết, song vẫn cười đáp, “Nhìn dáng
vẻ vương phi lúc ấy là đủ biết rồi.”

“Sùng Cổ đừng nói lại với người khác nhé.”

“Vâng.” Hoàng Tử Hà ngồi cạnh, ngắm gương mặt ửng hồng cùng vẻ ước
ao thiết tha trong mắt, chợt bâng khuâng mơ màng, như thấy lại một buổi
hoàng hôn đầu hạ, chuồn chuồn bay rợp bên hồ, cô ôm một bó hoa sen
ngoái nhìn, bắt gặp người thiếu niên ấy đứng xa xa chăm chú quan sát
mình.

Mơ màng một lúc, đến khi định thần lại chỉ thấy lòng đau âm ỉ. Ngoảnh
đầu nhìn vầng dương đã ngả về Tây, cô thong thả đứng dậy cáo từ, “Nô tài
phải về đây, vương phi có thể giữ lại mấy cuốn sách này mà xem, cầm lên
giường đọc đến khi ngủ càng tốt.”

“Được.” Bàn tay Vương Nhược vẫn vô thức vuốt ve cánh mẫu đơn, nhưng
chỉ càng làm nó tàn tạ thêm.

Hoàng Tử Hà ra đến cửa, thấy tử đằng đã nở rộ trong đình viện nhỏ, sắc tím
yêu kiều như sương như khói vấn vít trên giàn. Ráng chiều xuân vàng rực
chói mắt rọi lên giàn tử đằng, khiến cả ngôi đình rợp trong ánh vàng sắc
tím. Cô chợt thấy lòng xao xuyến, đã cảm nhận được niềm hân hoan đầy e
thẹn và rụt rè của Vương Nhược, bởi thế cô ngoái lại nhìn nàng, cười nói,
“Vương phi cứ yên tâm, nô tài sẽ không kể với ai cả, chỉ tâu với vương gia
thôi. Nói rằng vương phi vẫn giữ gìn đóa khởi lưu ly gia tặng hôm ấy.”

Vương Nhược vừa thẹn vừa giận, đứng bật dậy giậm chân mắng cô, “Ai da,
ngươi thật là…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.