TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 121

Đúng vậy, phải chính mắt trông thấy mới cảm nhận được dáng vẻ mê hồn
ấy. Hoàng Tử Hà thầm nhủ, bà làm sao biết được, mấy ngày trước tôi vừa
gặp bà ta ở ngay ngoại ô thành Trường An, bà ta ngồi cùng xe với Vương
Nhược, vương phi tương lai của Quỳ vương, còn mời tôi lên đi cùng nữa.

Vương tiểu thư đi cùng một cầm sư ở Vân Thiều Uyển Dương Châu, còn
luôn miệng nhận bà ta là người nhà – xem ra những chuyện lạ lùng quanh
Vương Nhược không hề ít.

Cứ vậy mà suy thì con gái người bạn cũ của bà ta hẳn là Vương Nhược?
Một thiên kim xuất thân vọng tộc họ Vương ở Lang Gia như Vương
Nhược, sao cha mẹ lại quen biết Phùng Ức Nương, thậm chí còn giao cả
con gái mình cho bà ta đưa tới Trường An trước?

Cô nghĩ ngợi rồi quyết định chưa nói với Trần Niệm Nương vội, dù sao
người giống nhau trên đời cũng rất nhiều, chi bằng cứ vờ không biết, có lẽ
bên bộ Hộ sẽ có tư liệu ghi chép về Phùng Ức Nương, để tra xem người
nhà họ Vương viết gì về thân phận của bà ta.

Nghĩ vậy, cô cuộn bức tranh lại, bình thản cáo từ Trần Niệm Nương, lên xe.

Đương lúc cô bước lên xe, Trần Niệm Nương như sực nhớ ra chuyện gì đó,
vội chỉ bức tranh trong ngực áo cô nói, “Ta vừa nhớ ra, giữa hai chân mày
sư tỷ, hơi lệch về bên trái, có một nốt ruồi đen, ai trông thấy cũng sẽ chú
ý.”

Hoàng Tử Hà gắng lục lại đặc điểm người phụ nữ ngồi trong xe Vương
Nhược hôm ấy, song chỉ nhớ bà ta để tóc mái trước trán, vừa khéo che mất
phần giữa hai chân mày.

Cô liền gật đầu ghi nhớ. Xe ngựa lăn bánh, hướng về phía bộ Hộ.

Tam tỉnh lục bộ bản triều đều nằm trong hoàng thành. Hoàng Tử Hà vào
theo cửa An Thượng, đi thẳng đến bộ Hộ. Viên tri sự họ Hồ đang có mặt ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.