TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 150

“Là một cuốn sách, bên trong có nhắc tới một tuyệt kỹ là thuật dùng dây
thừng của Gia Hưng. Nghe nói năm Khai Nguyên thời Huyền Tông, triều
đình cho dân chúng tụ tập ăn mừng, huyện Gia Hưng và Giám ty thi đấu
tạp kỹ, Giám ty bèn chọn trong các phạm nhân một kẻ rất giỏi tuyệt kỹ, có
tên tù nói rằng mình biết phép dùng dây thừng. Ngục tốt bèn đem hắn ra bãi
đất trống, giao cho một sợi dây thừng dài cả trăm thước. Hắn nhận lấy,
quăng một đầu thừng lên trời, lập tức đầu dây chui vào trong mây, kéo căng
cả sợi dây, như thể bên trên có người bắt lấy vậy. Hắn càng thả, sợi thừng
càng mất hút vào bầu trời, cuối cùng khi đầu dây kia biến mất, hắn bèn theo
dây leo lên, biến mất vào không trung, cứ thế mà trốn khỏi ngục.”

“Bất kể xem xét từ góc độ nào hay suy luận ra sao thì…” Hoàng Tử Hà
nghĩ ngợi hồi lâu, kết luận, “Chuyện này cũng không thể xảy ra.”

“Sao lại không thể? Những chuyện không thể tưởng tượng trên đời chẳng
phải rất nhiều ư?” Khóe môi Lý Thư Bạch khẽ nhếch lên, “Ví như, nghe
nói vương phi tương lai của ta sẽ biến mất ngay trước mắt mọi người.”

“Xem ra vương gia rất để tâm những lời của kẻ đó?”

“Ta tin rằng không có lửa thì sao có khói.” Lý Thư Bạch ngả người ra lưng
ghế, nhìn lên bóng hoa dập dờn lay động trên ô cửa sổ để ngỏ, chợt hỏi,
“Hoàng Tử Hà, hồi nhỏ ở Trường An, ngươi thích nơi nào nhất?”

“Hở?” Miệng đang ngậm một miếng bánh kim nhũ thì bị hỏi đột ngột,
Hoàng Tử Hà trợn tròn mắt nhìn Lý Thư Bạch rồi lúng búng đáp, “Hẳn
là… chợ Tây.”

“Ừm, chợ Tây. Hồi nhỏ ta cũng thích nơi đó nhất.” Y thong thả nói, như
đang ngẫm ngợi, “Ai lại không thích chỗ đó chứ? Ấy là nơi náo nhiệt nhất
kinh thành, thậm chí nhất thiên hạ.”

Chợ Tây thành Trường An.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.