TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 155

Tiên sinh càng kể càng hăng, gõ cây thước đánh cốp xuống bàn, vẻ hứng
khởi, “Vương Uẩn nghe nói giận đến xì khói, vung kiếm chém xuống.
Keng một tiếng, quái nhân đã biến thành làn khói xanh bay mất, dưới đất
chỉ còn một đầu mũi tên đen sì, bên trên khắc bốn chữ ‘Đại Đường Quỳ
Vương’, chính là mũi tên năm xưa Quỳ vương đã bắn vào yết hầu Bàng
Huân.”

“Hay!” Tiên sinh kể chuyện vừa thốt ra tiếng cuối cùng, đám đông trong
sảnh liền rầm rộ khen ngợi, ầm ĩ như sấm dậy. Hoàng Tử Hà lắc đầu. Lý
Thư Bạch hờ hững hỏi, “Kể không hay ư?”

Hoàng Tử Hà lắc đầu, “Là tôi nghĩ không thông, nếu bên sườn đã có cánh
thì còn biến thành làn khói xanh làm gì, đập cánh bay đi chẳng được ư?”

“Không thế thì sao hấp dẫn được người nghe?”

Nhớ lại ngày trước trong ngôi đình nhỏ ở ngoại thành Trường An, tiên sinh
kể chuyện này từng vu cho mình là Bạch Hổ Tinh đầu thai, Hoàng Tử Hà
bất giác đưa tay lên đỡ trán, trấn tĩnh rồi hỏi, “Không kêu phủ doãn trị cho
hạng người này một trận được ư?”

“Tăng thêm chút niềm vui trong cuộc sống cho trăm họ, có gì không tốt
đâu?” Lý Thư Bạch vẫn điềm nhiên, đến lông mi cũng chẳng buồn chớp.

Hoàng Tử Hà lắng tai nghe tiếp động tĩnh bên ngoài, thì ra tiên sinh nọ đã
kể sang câu chuyện ngày xưa.

Năm Hàm Thông thứ chín, Bàng Huân binh biến ở Quế Lâm, thống lĩnh hai
mươi vạn binh áp sát triều đình, đòi được phong làm tiết độ sứ. Triều đình
không chịu, hắn bèn tự lập làm vua, đánh hạ một mạch mấy châu quận,
ngang nhiên tàn sát quan lại và dân chúng. Bấy giờ các tiết độ sứ ai khư
khư cầm quân lo thân người nấy, triều đình không cách nào điều động được
binh lực các châu, giữa họa binh đao, hoàng thất Lý Đường đành bó tay
chịu chết, chỉ riêng Lý Thư Bạch một mình đi đến các châu phủ hùng mạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.