TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 172

Hoàng hậu đứng trên cao nhìn xuống bọn Hoàng Tử Hà bên dưới. Gác
Bồng Lai nằm bên bờ hồ Thái Dịch, gió trên hồ đưa tới thổi tung chéo quần
và tay áo hoàng hậu, bảy lớp áo lụa như một đóa mẫu đơn đỏ rực nở rộ
trong gió, êm đềm bao bọc phong tư tuyệt thế của người, vẻ hoa lệ như có
như không, tưởng chừng sắp biến thành tiên bay đi mất.

Hoàng Tử Hà bất giác quên hết lễ nghi, cứ ngây ra mê mải ngắm hoàng
hậu, không sao rời mắt được. Bỗng chốc có cảm giác mình lấm bụi bé mọn
hẳn lại.

Chợt Cẩm Nô bên cạnh khẽ “a” lên một tiếng, rất nhỏ, âm thanh bị đè
nghẽn trong cổ họng, gần như không thể nghe thấy.

Hoàng hậu thờ ơ lướt mắt qua bọn họ, nhìn về phía Triệu thái phi, “Thái
phi giá lâm, thần thiếp không ra đón từ xa, thật là thất lễ!”

“Ôi chao, ta không thích các người câu nệ mấy thứ lễ tiết ấy đâu, giờ hoàng
hậu là chủ hậu cung, thân già này mỗi dịp lễ tết còn phải trông vào bổng lộc
và gấm lụa của hoàng hậu ban đấy mà.” Triệu thái phi tươi cười, vừa nói
đùa vừa nắm tay hoàng hậu đi lên điện.

Hoàng Tử Hà theo vào.

Thái phi và hoàng hậu ngồi trên. Thái phi chăm chú nhìn Vương Nhược,
hỏi han chuyện trò với nàng, thỉnh thoảng còn bật cười vui vẻ. Kỳ Lạc quận
chúa đứng cạnh họ, gương mặt vốn tươi tắn giờ lại sa sầm, song khăng
khăng không chịu lánh ra ngoài, cứ đứng lì ở đó bất động như người gỗ.

Trong điện có vui có buồn, song đám người dưới coi như không biết, chỉ im
lặng đứng đợi. Bọn Hoàng Tử Hà không thuộc nhân sự trong cung nên đều
phải chờ bên ngoài.

Để ý thấy mồ hôi lăn dài trên mặt Cẩm Nô, làm trôi cả phấn son, Hoàng Tử
Hà bèn thì thào hỏi, “Sao thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.